“Cô ta hoàn toàn có quyền để nghi ngờ.
Mọi người chỉ cần có thể đưa ra bằng chứng chứng minh thân phận của đứa trẻ thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.” Bà Lục công bằng nói.
Những lời này chính là một nút thắt khiến cho bác cả không biết phải nói gì thêm.
Tay của Hoa Mộng Lan run lên, bây giờ cô ta đang cảm thấy vô cùng lo lắng.
Mặc dù “chứng cứ” đã bị tiêu hủy, cũng không khiến cho bản thân bị nghi ngờ.
Nhưng mà nếu như Hoa Hiền Phương vẫn cứ tiếp tục muốn làm ầm ĩ mọi chuyện lên như vậy thì cô ta cũng khó mà có thể giữ được sự trong sạch của mình.
“Tôi sẽ lấy cái chết ra để đảm bảo rằng mình hoàn toàn trong sạch.”
“Cô làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì giống như lúc cô thề độc vậy.
Điều tôi muốn làm chính là giám định y khoa.
Đây chính là bằng chứng xác thực duy nhất mà tôi có thể tin tưởng.” Bà Lục nói.
Khóe miệng của Hoa Mộng Lan giật giật: “Đây chính là sơ suất của mẹ tôi khi không để lại DNA của đứa trẻ.
Nhưng điều này cũng đâu thể chứng minh rằng đứa trẻ không phải là con của Kiến Nghi.”
“Ngay từ ban đầu, đây chính là mục đích của chị đúng không? Chỉ cần đứa trẻ không còn thì cũng sẽ không có bất kỳ bằng chứng nào nữa.”
Hoa Hiền Phương cười nhạo: “Sau khi chị ngã từ cầu thang xuống, vốn tôi đã định sẽ gọi cho 120 nhưng mà các người lại nhất quyết không cho tôi gọi.
Quan trọng là, chỉ một phút sa khi chuyện này xảy ra, tất cả mọi người không biết từ đâu chạy tới mà đều có mặt đầy đủ giống như là đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước vậy.
Thậm chí khi chúng tôi muốn đi đến bệnh viện cùng mấy người thì mấy người lại nhất quyết không cho chúng tôi đi theo.”
“Chuyện này là vì mẹ tôi lo rằng nếu để cho cô lên xe thì cô sẽ lại tìm cách để hãm hại tôi.”
Hoa Mộng Lan cố hết sức để duy trì sự bình tĩnh.
“Vốn dĩ chúng ta cũng đâu có đi cùng xe với nhau vậy thì sao tôi có thể hãm hại chị được cơ chứ!” Hoa Hiền Phương lạnh lùng nhìn cô ta: “Quan trọng nhất là, bệnh viện gần với khách sạn nhất chính là bệnh viện nhân dân số 2 của thành phố Long Minh nhưng mà mấy người lại không đi đến đó mà lại quyết định đi đến một bệnh viện tư nhân cách đó khá xa.
Theo như lời giải thích của bác cả thì lúc ở trên xe vì cô chảy rất nhiều máu nên đã hôn mê bất tỉnh.
Trong tình huống nguy hiểm như vậy mà mấy người vẫn còn có thể nghĩ đến việc tìm đến bệnh viện tư nhân ở xa như vậy sao? Mấy người không cảm thấy chuyện này rất không hợp lý hay sao? Huống hồ, bệnh viện nhân dân số 2 của thành phố Long Minh chính là một trong ba bệnh viện đứng đầu, trong khi bệnh viện tư nhân kia lại có quy mô rất nhỏ, điều kiện khám chữa bệnh cũng không được tốt.
Ở trong tình huống nguy hiểm như vậy thì chắc chắn sẽ không có ai lựa chọn từ bỏ chỗ tốt để chọn lựa chỗ kém hơn đâu.”
“Đó là bởi vì em trai tôi có quen biết với giám đốc của bệnh viện phụ sản ấy.
Tôi chỉ muốn tìm một người quen thân có thể tin tưởng để có thể cố gắng hết sức giữ lấy đứa trẻ nhưng mà không ngờ rằng rốt cuộc thì tôi vẫn không thể giữ được nó.” Bác cả tức giận nói.
“Tìm người quen cũng dễ dàng hơn cho việc phá hủy chứng cứ đấy.” Hoa Hiền Phương nói bằng giọng điệu cực kỳ đanh thép.
Trong lòng Hoa Mộng Lan như phát điên lên, cô ta cảm nhận rất rõ ràng rằng mình đã bị chuyển từ thế chủ động sang thế bị động.
“Em gái à, cô chỉ dựa vào một chuyện duy nhất chính là tôi không thể nào làm giám định huyết thống mà đã muốn di chuyển sự chú ý của mọi người, đổi trắng thay đen chỉ vì muốn chối bỏ trách nhiệm của bản thân có đúng hay không?”
Khóe miệng Hoa Hiền Phương chỉ nở một nụ cười đầy chế giễu: “Chị Hoa à, tôi cũng phải cảm ơn chị rất nhiều vì đã giúp tôi có thể nhìn rõ sự thật.
Nếu như chị không lôi một đống ảnh nực cười ấy ra thì tôi cũng chỉ có thể nghĩ rằng đó chính là một sự tình cờ mà không hề nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều đã được chị sắp xếp từ đầu.
Giống như là việc trước đây chị đã lên kế hoạch để trốn thoát khỏi cuộc hôn nhân của mình vậy.”
Hoa Mộng Lan hít vào thật mạnh, nước mắt bỗng rơi xuống: “Hiền Phương, tại sao cô lại biến thành như vậy? Tôi không còn có thể nhận ra cô nữa rồi! Cô giết chết đứa con của tôi còn chưa đủ, vậy mà cô còn muốn ngậm máu phun người, đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu của tôi! Cô có còn lương tâm không vậy? Cô nói rằng những hình ảnh ấy chính là do tôi tự làm ra sao? Vậy thì cô giải thích như thế nào về chuyện những hình ảnh ấy được phát tán ra từ Facebook của cô?
“Đây cũng không phải là lần đầu tiên máy tính của tôi bị tấn công.
Nếu như lần trước không phải là có người đã tha cho tội phạm và hacker thì sao bọn họ có thể có cơ hội để tiếp tục lặp lại những thủ đoạn của chúng cơ chứ
Hoa Hiền Phương nhìn sang Lục Kiến Nghi, ánh mắt vừa có chút châm chọc lại vừa có phần đau xót.
Nếu như không phải vì anh vẫn luôn nuông chiều và bảo vệ Hoa Mộng Lan thì sao cô ta có thể hại cô hết lần này đến lần khác như vậy?
Lục Kiến Nghi hơi nheo mắt, sâu trong ánh mắt chợt bùng lên một ngọn lửa, hình như đã bị lời nói của cô làm cho tức giận.
Cô cũng không thèm quan tâm chuyện này.
Anh chính là nguồn gốc của chuỗi bi kịch này.
Nếu như cô có thể đưa ra lựa chọn thêm một lần nữa thì chắc chắn cô sẽ không bao giờ kết hôn thay cho Hoa Mộng Lan.
Hoa Mộng Lan âm thầm hít một hơi thật sâu, trên mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Chì cần cô ta để lộ ra bất cứ một chút lo sợ hay chột dạ nào thì chắc chắn cô ta sẽ phải chết! Đến lúc ấy thì tất cả những cố gắng của cô ta đều là vô ích.
“Hoa Hiền Phương, tất cả những nghi ngờ của cô đều bắt nguồn từ việc tôi không thể nào chứng minh thân phận của đứa bé đúng không? Nhưng những nghi ngờ của cô c đều không có giá trị nào cả! Đứa trẻ chính là con của Kiến Nghi! Tôi hoàn toàn trong sạch! Nếu như có thể thì tôi đồng ý dùng mạng sống của mình để đổi lấy sự khỏe mạnh của đứa trẻ!”
Hoa Hiền Phương cười lạnh, cô cũng không muốn phải dính dáng đến chuyện này thêm nữa.
Dù sao thì sau khi đứa trẻ này mất đi thì vấn đề này cũng chẳng còn cách nào để giải quyết thật ổn thỏa nữa.
Dù cho cô cố cố giải thích như thế nào thì cũng đâu có tác dụng.
“Chị Hoa, chúng ta hãy kiểm tra lại camera giám sát đi.
Hiện tại thì đây chính là bằng chứng duy nhất mà chúng ta có được trong chuyện này
Cô muốn xem lại băng ghi hình.
“Chị nói rằng muốn hỏi lại tôi về những bức ảnh đó, vậy sao chị lại không để cho tôi xem những hình ảnh trong điện thoại của chị? Từ khi chúng ta đi vào cho đến khi chị bắt đầu nổi điên thì chắc cũng chỉ khoảng tầm 2 phút.
Chị nói rằng tôi không chịu thừa nhận chuyện những bức ảnh ka là do tôi gửi vì chị vẫn cứ tiếp tục chất vấn cho nên tôi mới chịu thừa nhận chuyện này.
Trong hai phút thì chị có thể tra hỏi tôi đến mức nào? Chị nghĩ chỉ số thông minh của tôi chỉ bằng không thôi à?”
Áo lót của Hoa Mộng Lan thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Cô ta cảm thấy mình giống như một củ hành vậy, cứ bị người ta lột ra từng lớp, từng lớp một.
“Tôi mới chỉ tra hỏi cô mấy câu thì cô đã thừa nhận rồi.
Cô đã sớm chẳng còn chút kiêng nể gì với tôi cả.
Chỉ cần dựa vào danh phận mợ chủ của cô thì cô đã có thể quang minh chính đại gây khó dễ cho tôi rồi thì cô đâu cần phải quan tâm quá nhiều đến tôi làm gì!”
Hoa Hiền Phương nhún vai, nói bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Tôi không muốn tranh cãi với chị, mau nhìn bộ phận giám sát đi.
Có thể thấy được chị đang đứng chéo bên dưới tôi.
Một người phụ nữ khi mang thai vì luôn luôn nghĩ đến chuyện phải bảo vệ đứa trẻ ở trong bụng nên khả năng nhận thức nguy hiểm của họ vẫn luôn mạnh hơn những người bình thường.
Nhưng mà chị lại cứ lựa chọn một vị trí cực kỳ nguy hiểm như vậy, hơn nữa, chị còn kéo tôi rất mạnh mà không thèm giữ lấy lan can.
Đây là vì chị chưa từng nghĩ đến chuyện mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào hay là chỉ đơn giản là chị muốn kéo tôi ngã xuống cùng chị?”
“Lúc ấy là vì tôi quá kích động, đầu óc trống rỗng, chỉ có sự tức giận và thương xót nên căn bản là tôi cũng không nghĩ được quá nhiều.
Lại càng không ngờ rằng cô sẽ thẳng tay đẩy tôi xuống cầu thang.”
Nước mắt của Hoa Mộng Lan trào ra, cô ta cố gắng duy trì giọng nói và ngữ điệu của mình.
Lúc ấy cô ta chỉ nghĩ rằng cứ phải kéo cô xuống trước đã rồi sau đó mình sẽ ngã đè lên người cô, coi cô như tấm đệm thịt.
Không nghĩ rằng gót chân của cô lại cực kỳ vững vàng, dù có dùng sức như thế nào thì cũng không thể kéo được cô.
Hoa Hiền Phương trên mặt lộ ra nụ cười đầy giễu cợt: “Hoa Mộng Lan, nhìn vào vị trí đứng của cô thêm với những hành động kịch liệt như vậy thì nếu như không phải cô lôi được tôi thì chắc chắn cô đã sớm ngã xuống mà đâu cần tôi phải đẩy cô xuống.
Hoa Mộng Lan ôm đầu, thể hiện dáng vẻ vô cùng đau khổ: “Mỗi ngày đều phải nhìn thấy những bức ảnh kinh khủng mà cô gửi đến khiến tôi như muốn điên lên vậy, cả người đều trong tình trạng suy sụp, ngay cả Facebook cũng không dám đăng nhập.
Ở trong hành lang, khi tôi tra hỏi cô thì trong đầu tôi vẫn còn hiện lên những hình ảnh đáng sợ ấy làm cho tôi vô cùng căng thẳng, tất cả các dây thần kinh đều căng ra.
Vậy thì sao tôi còn có thể suy xét đến quá nhiều chuyện như thế chứ?”
Hoa Hiền Phương cười lớn, đứng dậy nói: ” Chị à, chị có thể block người tài khoản đang liên tục quấy rối chị mà! Đừng có nói với tôi là chị không biết đến chức năng này đấy.”
“Tôi phải lấy những hình ảnh ấy để làm chứng cứ buộc tội cô.” Hoa Mộng Lan lập tức nói.
“Dù cho chị không xem thì Facebook cũng vẫn sẽ lưu lại tất cả các thông tin cho chị.
Đây chính là điều mà người dân cả nước đều biết đấy!
Hoa Hiền Phương nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén giống như một cây kiếm sắc, dường như có thể đâm thủng bất cứ lời nói dối nào của cô ta.
Trong lòng của cô ta càng lúc càng trở nên lo lắng, chỉ còn cách tìm đến sự giúp đỡ của mẹ.
.