Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Anh rể, anh đến gặp chị rồi à.” Hoa Phi vỗ vai anh, thấp giọng nói.


Hơn bốn năm qua, Lục Kiến Nghi đã chăm sóc cậu ta như em trai ruột, Hoa Phi cũng coi anh như anh trai, quan hệ giữa hai người rất tốt.


Bố Hoa thở dài: Kiến Nghi, Hiền Phương đã không còn nữa, con vì nó cũng đã giữ trọn tiết nghĩa bốn năm, đã đủ rồi, đem hộ khẩu của nó hủy đi, rồi sau đó tìm cho mình người vợ khác.”

Từ trong ánh mắt ưu thương của Lục Kiến Nghi hiện lên một vẻ kiên định: “Hiền Phương là người vợ duy nhất của con, con sẽ không lấy bất kì ai khác.” Anh nói dứt khoát không một chút do dự.


Đêm hôm đó ở khách sạn Hildon là lần đầu tiên của anh, ngoài người phụ nữ đó ra, Hoa Hiền Phương chính là người phụ nữ duy nhất của anh, anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác, kể cả Kiều An.


Sau này cũng sẽ không.


Điều anh muốn chỉ có Hoa Hiền Phương.


Anh nhất định sẽ mãi cô độc như vậy cho đến hết đời.


Lúc cô còn sống, trái tim cô không thuộc về anh, sau khi cô mất, linh hồn cô cũng không phải là của anh, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục giữ lấy, giữ cho đến cuối đời.


Viền mắt của mẹ Hoa đã ươn ướt.


Bà là người duy nhất biết rõ sự tình, nếu như anh biết được Hiền Phương vẫn còn sống, còn gả cho người khác, nhất định sẽ không thể nào chấp nhận được.


“Con à, Hiền Phương trên trời có linh, nhất định cũng hi vọng con có thể hạnh phúc, không muốn nhìn thấy con vì nó mà sống cô độc cả đời.

Hơn nữa, con là người thừa kế của nhà họ Lục, suy cho cùng thì cũng phải lấy vợ sinh con, nỗi dõi tông đường chứ.”

Lục Kiến nghi nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh: “Nhà họ Lục nhiều con con như vậy, dù con không có con thì cũng không sao hết.”

Mẹ Hoa lắc đầu thở dài, bà hy vọng thời gian có thể xóa mờ đi tất cả, chỉ cần anh tái hôn và có gia đình mới, thì sau này dù có biết được tin Hiểu Phương giả chết, thì cũng có thể dễ dàng chấp nhận.


Đêm đến, khi mọi thứ đã chìm vào tĩnh lặng, thì có một người lặng lẽ đến đây.


Từ khi cô ra đi, anh đã đến Phờ Ranh để chữa bệnh, nhưng mỗi khi đến ngày này, anh đều quay trở lại đây để thăm cô.


Cả ngày Lục Kiến Nghi đều ở đây, nên anh mới chọn đến vào ban đêm để có thể cùng cô nói chuyện một cách yên tĩnh.


“Hiền Phương, đây là đóa hoa hồng trắng tôi mang từ Phờ Ranh về, tôi không biết là tại sao, có thể là do cảm thấy em sẽ thích hoa hồng trắng, hoặc có lẽ là do những kí ức Thời Thạch để lại? Tôi vẫn thường hay mơ thấy những mảng ghép rời rạc, đều là những kí ức ở bên em, đây có lẽ là những hồi ức duy nhất mà tôi có”

Trong tim anh dâng lên một nỗi bi thương, nếu như lúc đó anh không đi công tác nước ngoài, mà cùng cô đi Xêm Lan, có lẽ bi kịch này sẽ không xảy ra.


“Hiền Phương, tôi quyết định rồi, dù có dùng biện pháp gì đi nữa, thì tôi cũng phải tìm lại được kí ức của mình, bởi vì tôi cảm thấy trong đoạn kí ức đã mất đó nhất định có em.
Biết đâu chúng ta đã từng gặp gỡ, chỉ là em coi tôi như Thời Thạch, chưa từng để tâm đến.
Mặc dù em đi rồi, nhưng tôi muốn tìm lại những kí ức thuộc về em, giữ chặt lấy chúng, vĩnh viễn không để chúng mất đi.”

Thứ năm, phòng làm việc của tổng giám đốc Leas, trưởng phòng thiết kế Cheryl cầm một tấm thiệp mời bước vào.


“Sếp, buổi triển lãm đá quý quốc tế lần này, anh có muốn đi xem không?”.
Ngôn Tình Tổng Tài

“Cô đi là được rồi.” Lục Kiến Nghi nhún vai.



Cheryl mím môi: “Triển lãm lần này có những thương hiệu đá quý mới nổi ở thị trường Bắc An Kỳ, nghe nói bọn họ muốn tiến vào thị trường Châu Á.”

“Nghé con không sợ hổ.” Lục Kiến Nghi nhẹ giọng nói, một chút cũng chẳng thèm để ý.


“Thiết kế của bọn họ thực sự rất độc đáo, lại còn rất sáng tạo, đặc biệt là họ đang đang tiến hành chiến dịch Ngôn ngữ hoa- mật ngọt tình yêu, rất nổi tiếng ở thị trường Bắc An Kỳ.” Cheryl nói tiếp: “Được mệnh danh nhẫn của Oiran, dựa trên một loài hoa thần bí, một năm chỉ nở một lần, thời gian nở hoa chỉ vỏn vẹn một tiếng đồng hồ, nó mang ý nghĩa là làm cho khoảng thời gian đẹp đẽ ngắn ngủi trở thành thời gian vĩnh cửu.
Trước khi mẫu nhẫn này được tung ra thị trường, thì đã có rất nhiều người tranh nhau đặt trước.”

“Ngôn ngữ hoa- mật ngọt tình yêu?!” Lục Kiến Nghi nao nao, dòng suy nghĩ hướng về nơi phương trời xa xăm….


“Chủ đề của hôn lễ trước nay đều như vây, vẫn luôn là vĩnh cửu.
Những người gặp gỡ nhau, cũng là khi trái tim vướng vào nhau.
Chủ đề của kế hoạch lần này là một loạt các mẫu nhẫn trong hệ thống Ngôn ngữ hoa- mật ngọt tình yêu, đem khoảng thời gian đẹp đẽ ngắn ngủi đó trở thành khoảnh khắc vĩnh cửu.”

“Lục Kiến Nghi, anh biết một loài hoa không? Đó là loài hoa bí ẩn hiếm thấy nhất trên thế giới, giống như nụ cười của anh vậy, hiếm thấy đến mức chỉ cần nháy mắt một cái liền biến mất.”

…..


“Sếp, nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép ra ngoài.” Giọng nói của Cheryl đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, đưa anh trở về với hiện tại, anh nhìn cô với ánh mắt xa xăm: “Nhà thiết kế của Ngôn ngữ hoa là ai?”

“Cô ấy là Elaine, là một nhà thiết kế mới.” Cheryl trả lời.


Lục Kiến Nghi suy nghĩ một lúc: “Tôi cần tất cả thông tin chi tiết có liên quan đến cô ta.”

“Được.” Cheryl gật đầu, bước ra ngoài.



Lục Kiến Nghi dựa vào ghế, lấy tay đỡ trán.


Chỉ cần nghĩ đến Hoa Hiền Phương thì dây thần kinh toàn thân của anh lại đau đớn kịch liệt, giống như trải qua nỗi đau của việc hành hình lăng trì khắp cơ thể.


Bốn năm rồi, vết thương này dường như vẫn còn rất mới, nó vẫn luôn rỉ máu, trước giờ vẫn chưa hề lành lại.


Anh vẫn không thể chấp nhận, cô cứ như vậy mà đột nhiên rời khỏi anh, không hề báo trước.


Anh chưa cho cô chết, cô sao có thể chết được?

….


Ngày hôm sau, tại Trung tâm thế kỉ thành phố Dương Hà

Hôm nay có rất nhiều thương hiệu đá quý nổi tiếng quốc tế đến tham gia triễn lãm.


Ngay khi Lục Kiến Nghi bước vào, anh liền trực tiếp đi đến khu vực triễn lãm, ở đây sắp tổ chức một buổi biểu diễn trang sức, đây cũng là chương trình chính trong buổi triễn lãm ngày hôm nay.


Các vị khách cũng đã vào chỗ ngồi.


Với tư cách là khách VIP, Lục Kiến Nghi đương nhiên là ngồi vào hàng ghế đầu của khu Vip

Vào lúc này, có một túi sữa nhỏ chạy đến, hai mắt mở to hiếu kì nhìn chằm chằm vào anh.


Đứng ở phía sau là hai bảo mẫu của cậu bé.


“Cậu chủ, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống được không?” Một người bảo mẫu hỏi.



“Tôi ngồi ở đây.” Túi sữa nhỏ không chút khách khí mà ngồi xuống ngay bên cạnh Lục Kiến Nghi, đôi mắt đen sáng ngời vẫn còn nhìn chằm chằm vào anh.


Lục Kiến Nghi cũng không thèm để ý, chỉ xem như là con của một vị khách nào đó đang quậy phá mà thôi.


Túi sữa nhỏ trừng mắt nhìn: “Chú ơi, chú thật giống với Ma vương Tu La trong tranh của mẹ con.”

Lục Kiến Nghi quay đầu lại nhìn cậu, thằng nhóc này là đang mắng anh sao?

Tôi có đáng sợ không?”

“Không đáng sợ, chú thật sự rất đẹp trai, cực kì đẹp trai, giống con vậy đó.” Túi sữa nhỏ toe toét cười, lộ ra một hàng răng trắng tinh..


Lục Kiến Nghi nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu, cùng với đôi mắt trong sáng, làm cho anh có một loại cảm giác khác lạ mà trước nay anh chưa từng có, dường như có một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại đang vuốt vẻ vết thương trong tim anh, làm cho anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.


“Ma vương Tu La mà mẹ con vẽ không đáng sợ sao?”

“Không đáng sợ, nhìn rất đẹp, con còn nghĩ rằng mẹ đang vẽ minh tinh, nhưng mẹ nói đó là Ma vương Tu La.” Túi sữa nhỏ nghiêng đầu, nghiêm túc nói.


“Vậy tại sạo lại giống chú?” Lục Kiến Nghi xoa đầu cậu.


Cậu lấy Ipad ra khỏi cái cặp nhỏ của mình.


Ở trong đó có bức ảnh của mami mà cậu trộm được.


“Con cho chú xem, thì chú sẽ biết ngay thôi, thật sự rất giống chú.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận