Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Từ ngày trở về nước, cô đã luôn nghĩ liệu mình có gặp lại Lục Kiến Nghi, và trong đầu đã tưởng tượng ra hàng ngàn hàng vạn trường hợp gặp lại anh.


Nhưng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh trong trường hợp này.


Cũng chưa từng nghĩ chuyện này sẽ đến nhanh như vậy.


Chỉ một cái nhìn thoáng qua trong đám đông mà đã nhìn thấy anh.


Anh vẫn giống như trước đây, đẹp trai và hoàn mỹ vô cùng, lại lạnh lùng vô cảm, làm cho người khác không dám lại gần, chỉ có thể đứng ở đằng xa mà âm thầm ngưỡng mộ.


Anh dường như cũng nhìn thấy cô và vẫn còn đang tìm kiếm cô.


Cô không thể lộ mặt, không thể để anh bắt được, không thể để anh phát hiện ra chân tướng.


Cô không dễ gì mới trốn khỏi địa ngục của anh, cô không bao giờ muốn quay trở lại.


Có thể anh mong cô chết, nhưng nhất định không mong cô giả chết.


Nếu như anh phát hiện ra sự thật, chắc chắn sẽ nhốt cô vào một am ni cô để cô từ nay về sau không còn nhìn thấy ánh mặt nữa, để cô trải qua sự tăm tối và cô đơn đến hết đời.


Dưới gốc cây to, Lục Kiến Nghi ngã ngồi xuống bãi cỏ, cơn đau lại tái phát, đau đến mức khiến anh hít thở cũng trở nên khó khăn, không thể dứng dậy.


Vào đúng lúc này, một bóng người nhỏ bé chạy tới: “Chú ma vương, thì ra là chú ở đây, con nhận được tin nhắn, chuẩn bị đi tìm chú.”

Cậu mặc dù nhỏ bé, nhưng đôi mắt lại rất tinh anh, cậu lướt nhanh qua đám đông, mắt vẫn nhìn về phía anh.


Giọng nói nhỏ bé non nớt đó như một dòng suối trong vắt len lỏi vào trái tim đang rỉ máu của anh, xoa dịu dần dần nỗi đau đó.



Anh cắn răng, từ từ đứng dậy: “Nhóc con, lại gặp nhau nữa rồi.”

Không biết vì sao, nhìn thấy đứa trẻ này, trong tim anh lại trổi dậy một thứ tình cảm gọi là tình cha, thật ấm áp, như có một tia nắng chiếu vào lồng ngực tối tăm lạnh lẽo của anh, làm cho cả người anh ấm áp hẳn ra.


Trước giờ anh chưa từng có cảm giác này đối với những đứa trẻ khác.


Anh không thích trẻ con.


Tiểu Quân nhoẻn miệng cười: “Chú, chằng phải chú nói đưa em gái đến sao? Cô ấy ở đâu, sao con không thấy?”

Lục Kiến Nghi mới chợt nhớ đến Lục Sênh Hạ, liền nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho cô, bảo cô đến đây.


Lục Sênh Hạ đang tìm Lục Kiến Nghi, cô vừa mới quay đi, thì anh đã không thấy đâu nữa.


“Anh à, em tìm anh nửa ngày rồi, còn tưởng rằng anh bỏ lại em rồi chạy mất?”

Bốn năm qua, linh hồn của anh ấy hình như không còn nằm trong thân xác của anh ấy nữa, làm những chuyện như vậy cũng không có gì kì lạ.


Tiểu Quân bước tới, chủ động tự giới thiệu bản thân: “Chị, xin chào, em tên là Tiểu Quân, là bạn của chú ma vương.”

Lục Sênh Hạ kinh ngạc, anh vậy mà lại có tâm hồn trẻ con ư? Tự nhiên mà đi kết bạn với một đứa con nít không quen biết!

Lục Kiến Nghi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của cô, nói thêm một câu: “Cậu bé là con trai của Hứa Nhã Thanh”.


“Ừm.” Lục Sênh Hạ lúc này đã hiểu ra, cô cười vui vẻ: “Thì ra là con trai của anh Hứa.”

Lục Kiến Nghi dẫn họ đến cửa hàng bán đồ tráng miệng, gọi cho họ kem trái cây.


Lục Sênh Hạ ăn một miếng, nhìn Tiểu Quân nói: “Cậu gọi anh ấy là chú, thì không thể gọi tôi là chị được, tôi là em gái của anh ấy, cậu phải gọi tôi là cô nhỏ hoặc dì nhỏ.”


Tiểu Quân mở to đôi mắt mà đánh giá cô: “Nhưng mà, chị vẫn chỉ là một đứa trẻ.”

“Tôi không còn nhỏ nữa, tôi đã mười hai tuổi rồi.” Lục Sênh Hạ nói một cách nghiêm túc.


Tiểu Quân chớp chớp đôi hàng mi: “Được thôi, tôi gọi chị là dì nhỏ được chưa, tôi đã có một cô nhỏ rồi.”

Lục Kiến Nghi xoa đầu cậu an ủi, anh để thấy bên cạnh cậu chỉ có hai bảo mẫu, liền hỏi: “Mẹ con đâu, tại sao lại không thấy cô ấy?”

“Mẹ con vừa mới vào nhà vệ sinh, để con gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ tới đây.”

Hoa Hiền Phương vẫn còn ở chỗ cũ chưa rời đi.


Lúc nãy cô nhìn thấy con trai đi cùng Lục Kiến Nghi.


Cô bị dọa sợ đến mức chân cũng mềm nhũn, đầu gối cũng run lên.


Trời à, Tiểu Quân sao lại quen biết với Lục Kiến Nghi chứ?

Ông trời sao lại muốn trêu đùa với cô chứ, lại bắt đầu trêu chọc cô rồi sao?

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô rùng mình dữ dội.


“Tiểu Quân, con đang ở đâu, sao mẹ không thấy con?”

“Con đang ở cửa hàng đồ tráng miệng Ong Vàng, ở đối diện Beluga Pavilion, mẹ mau tới đây đi, con muốn giới thiệu chú ma vương cho mẹ quen.”

Chú ma vương sao?

Cô muốn khóc rồi.



Lục Kiến Nghi quả thực là một ma vương, là Ma vương Tu La đến từ địa ngục.


Anh sẽ kéo cô trở lại địa ngục bất cứ lúc nào.


Cô phải làm sao bây giờ?

Cô không thể cứ như vậy mà đi qua đó được.


Cô không thể bình tĩnh nổi, trong thâm tâm cô đang hoảng loạn muốn chết đi được.


Vốn nghĩ rằng cô có thể bình tĩnh mà đối mặt với Lục Kiến Nghi, nhưng bây giờ mới phát hiện, điều này thật sự rất khó khăn, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ trước mới được.


Cứ như vậy mà đi gặp mặt, cô sẽ trở tay không kịp, không thể nào đối phó được.


Loanh quanh một hồi, cô chợt nhớ đến chiếc kính râm và khẩu trang trong túi xách, liền vội vàng lấy ra mang vô.


Che kĩ mặt lại, như vậy là ổn rồi.


Anh không nhìn thấy khuôn mặt và biểu cảm của cô thì không thể phát hiện ra bí mật của cô.


Đến cửa hàng đồ tráng miệng, khi cô ngồi xuống, liền dọa cho túi sữa nhỏ một phen hết hồn: “Mami, mẹ sao lại đeo kính râm, mang khẩu trang vậy?”

“Mẹ không biết có phải lúc nãy đụng vào phấn hoa hay không, mà bị dị ứng rồi, trên mặt nổi rất nhiều mẩn đỏ, còn chảy nước mắt không ngừng.” Cô giải thích, đôi mắt đằng sau kính râm liên tục nhìn về phía Lục Kiến Nghi.


Lục Kiến Nghi cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.


Anh đến là muốn xem xem cô rốt cuộc là có bộ dạng như thế nào?

Thế nhưng cô che kĩ như vậy, anh hầu như không thể nhìn thấy được mặt của cô.


“Mami, đây là chú ma vương, là người hôm qua con quen ở buổi trình diễn đá quý, chú ấy rất giống với Ma vương Tu La trong tranh của mẹ.” Túi sữa nhỏ cười nói.



“Xin chào, bà Hứa.” Lục Kiến nghi chào hỏi một cách lạnh nhạt.


“Xin chào.” Hoa Hiền Phương nhấn mạnh giọng nói, chỉ sợ bị anh phát hiện ra giọng nói.


Lục Sênh Hạ ăn một miếng kem, cười hỏi: “Chị Y, không ngờ chị lại là nhà thiết kế, tôi từng đọc bài báo về chị ở trên mạng, trên thế giới thật sự có loài hoa đó sao?”

Chuyện này là vừa mới nãy Tiểu Quân nói với cô.


“Có, nhưng có rất ít người nhìn thấy.” Hoa Hiền Phương gật đầu.


“Vậy chị từng thấy chưa?” Lục Sênh Hạ hiếu kì nhìn cô.


Hoa Hiền Phương chưa từng thấy, loài hoa đó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của cô.


Cô không trả lời, cũng không muốn trả lời, chính xác hơn loài hoa đó là thiết kế của cô để nhiều người biết đến cô hơn.


Nếu như cô nói chưa thấy, như vậy sẽ rất xấu hổ.


“Lát nữa sẽ có một buổi biểu diễn, mọi người mau ăn đi, nếu không sẽ bỏ lỡ đó.” Cô chuyển chủ đề.


Lục Sênh Hạ có chút thất vọng, nhưng không muốn hỏi tiếp, cô đã lớn như vậy rồi, biết phải chừng mực.


Hoa Hiền Phương cũng nhìn ra, cô đã không còn là cô gái nhỏ luôn thích hỏi đến tận cùng nữa.


Ăn kem xong, bước ra khỏi cửa hàng đồ tráng miệng, dạ dày của Lục Kiến Nghi đột nhiên đau nhói từng cơn, làm cho anh khó chịu đến mức khom lưng xuống.


Động tác này dọa Hoa Hiền phương một phen kinh hãi, trong vô ý mà chạy lại đỡ anh “ Lục Kiến Nghi, anh làm sao vậy?”

Lục Kiến Nghi ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt vô cùng tuấn tú đang vặn vẹo trong đau đớn nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén: “Cô làm sao biết tôi tên Lục Kiến Nghi”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận