Hoa Hiền Phương có chút run rẩy, ý thức được mình đã bị bại lộ, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệt, vội vàng giải thích: “Tôi…Tôi đã thấy qua anh ở trên tạp chí thượng mại, anh là chủ tịch của công ty đá quý Leas, chúng ta là người cùng nghề, đương nhiên phải có một vài hiểu biết.
Với lại hôm qua Nhã Thanh đã nói lại với tôi về việc Tiểu Quân gặp anh tại buổi triễn lãm đá quý rồi.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Kiến Nghi lóe lên, im lặng không nói, giống như không hề nghi ngờ lời cô nói.
Lục Sênh Hạ đỡ anh ngồi xuống ghế bên cạnh: “Anh, anh lại bị đau dạ dày rồi, có phải hôm qua lại uống rượu không?”
“Anh không sao.” Lục Kiến Nghi xua tay.
Hoa Hiền Phương mím môi, cẩn thận nghiêm túc nói: “Sênh Hạ, anh cô bị sao vậy?”
“Anh ấy bị bệnh đau dạ dày.” Lục Sênh Hạ lại thở dài một hơi: “Kể từ khi chị dâu tôi qua đời, anh tôi thường xuyên say sỉn, uống đến nổi dạ dày bị xuất huyết phải đến bệnh viện.
Bác sĩ nói anh ấy không được đụng tới rượu nữa, nếu không…”
Lời cô nói còn chưa nói hết đã bị Lục Kiến Nghi cắt ngang: “Lục Sênh Hạ, em nhiều chuyện quá.”
Anh rất ghét bị người ngoài biết được chuyện riêng tư của mình.
Trong lòng Hoa Hiền Phương như nổi lên sóng gió, như bạt núi ngăn sông, như ngàn con ngựa đang lao nhanh qua.
Anh ấy đang buồn sao?
Anh ấy vì cái chết của cô mà đau lòng?
Cô có chút không dám tin, càng không dám tìm hiểu kĩ hơn.
Đối với anh mà nói, cô chính là con bọ nhỏ không đáng để tâm, sống chết của cô, anh sẽ quan tâm sao?
Lục Sênh Hạ đưa bàn tay nhỏ bé ra, thay Lục Kiến Nghi xoa bụng: “Anh ơi, em rất lo cho anh, chị dâu đã mất rồi, anh đừng lúc nào cũng nhớ về chị ấy nữa.”
“Loại phụ nữ ngu ngốc đáng ghét đó, chết thì cũng chết rồi, anh sao có thể nghĩ về cô ta?” Lục Kiến Nghi hất tay cô ra, đứng dậy rời đi.
Không biết tại sao, trong lòng anh lại cháy lên một ngọn lửa vô danh.
Vừa nãy anh đã nhìn thấy cái gì, là linh hồn của cô sao?
Tại sao vừa chớp mắt đã không thấy nữa?
Cô biến thành linh hồn liền chạy đi tìm Thời Thạch, hoàn toàn quên mất anh rồi, ngay cả khi quay lại một chuyến cũng không muốn gặp mặt anh?
Hoa Hiền Phương nhìn bóng lưng của anh, trong lòng vốn dĩ có sóng to cuồn cuộn, trong chớp mắt đã bình lặng trở lại, giống như bị dội một gáo nước lạnh.
Đây mới là cách biểu hiện chính xác của Ma Vương Tu La.
Anh ta làm sao có thể thương tiếc một con bọ nhỏ như cô chứ?
Mạng sống của cô trong mắt anh căn bản không đáng là bao.
Điều hối tiếc duy nhất của anh có lẽ là anh không thể hành hạ cô được nữa, không thể để cô nếm thử hết mười tám tầng địa ngục.
Đi đến Ocean World, cô vỗn dĩ muốn cách Lục Kiến Nghi xa một chút, không ngờ đến Tiểu Quân ngồi bên trái Lục Kiến Nghi, Lục Sênh Hạ thì ngồi bên cạnh Tiểu Quân, kết quả cô chỉ còn cách ngồi bên trái lục Kiến Nghi.
Một nỗi uất hận dâng lên trong lồng ngực, và nỗi uất hận này dường như đã được giấu kín từ rất lâu, rất lâu, đến nỗi chính cô cũng không phát giác ra.
“Lúc nãy anh Lục nhắc đến người vợ đã mất của mình, mối quan hệ của hai người không tốt có đúng không?
Lục Kiến Nghi quay đầu lại liếc cô một cái: “Cô Hứa cũng có hứng thứ với chuyện riêng tư của tôi sao?”
Những ngón tay của cô trong túi chậm rãi siết chặt: “Không có, tôi chỉ nghĩ rằng người phụ nữ sau khi qua đời còn bị chồng mình chán ghét, nhất định là một việc rất đau lòng.”
Khóe miệng Lục Kiến Nghi giật giật.
Anh nói cái gì, cô ấy sẽ quan tâm chứ?
Không, sẽ không.
Cô ấy trên thiên đường chắc đã tái hôn, gả cho Thời Thạch, rất hạnh phúc.
Người đau lòng thật sự chỉ có một mình anh.
Người cô độc thật sự chỉ có một mình anh.
“Cô Hứa, cô mang khẩu trang không thấy nóng sao?” Anh hờ hửng nói một câu, câu nói này cũng như đang đổi chủ đề cuộc nói chuyện.
Hoa Hiền Phương có chút xấu hổ, cô nâng khẩu trang lên một chút.
Cô không nóng, thật sự không nóng.
Cô chỗ nào thấy nóng chứ, chỉ thấy lạnh thôi.
“Tôi dễ bị dị ứng, đặc biệt là dị ứng với cánh hoa, nếu bỏ khẩu trang ra sẽ bị nghiêm trọng hơn, tôi không muốn khi về nhà sẽ làm chồng tôi lo sợ.”
“Vậy chắc cô không thích hoa mới đúng.” Lục Kiến Nghi dùng ngữ khí như đang đùa giỡn nói.
Cô như bị nghẹn, nuốt xuống nước bọt: “Mặc dù tôi bị dị ứng với phấn hoa, nhưng điều đó không cản trở được việc tôi thích hoa.”
Lục Kiến Nghi không nói gì, ánh mắt lần nữa rơi trên người cô, mang thẻ vẻ thăm dò.
Đột nhiên, anh dường như đã nghĩ ra điều gì đó, một tia sáng lạnh lẽo vô cùng sắc bén từ đáy mắt lóe lên.
Kiểu tóc và quần áo của cô, hình như rất giống người phụ nữ mà anh vừa nhìn thấy.
Vừa rồi anh quá chú ý vào khuôn mặt, không để ý đến quần áo, lúc này nhìn lại thật sự là rất giống.
Đây là trùng hợp sao?
Mặc dù là gặp mặt lần đầu tiên, mặc dù hình dáng cũng chưa nhìn thấy, nhưng không biết vì sao, người phụ nữ này lại khiến cho anh có một loại cảm giác quen thuộc như vậy, khiến anh bất giác liên tưởng đến cô ấy.
Có khi nào anh bị bức tranh đó ảnh hưởng rồi không? Cô ấy đã chết rồi.
Trong trong suốt bốn năm nay, anh vẫn luôn không thể chấp nhận sự thật này, trong lòng từ đầu đến cuối vẫn giữ một chút mơ tưởng.
Bởi vì anh không tận mắt nhìn thấy thi thể của cô, cái anh nhìn thấy chỉ là một hủ tro cốt.
Finn đã từng đi Xêm La điều tra, dựa vào ghi chép lại của cảnh sát, thi thể đã bị cháy đen, bọn họ xác định danh tính của người chết thông qua video giám sát và các đồ vật mà người quá cố để lại.
Ba Hoa là một người hiền lành thật thà, sẽ không suy nghĩ quá nhiều, lại thêm bất đồng ngôn ngữ nên đơn giản nhìn xem một cái liền đồng ý hỏa thiêu.
Các xử lí như vậy là vô cùng cẩu thả.
Vì vậy anh vẫn còn giữ lại một niềm hy vọng, hoặc là cái thi thể đó không phải là Hoa Hiền Phương.
Hoặc là cô ấy vẫn còn sống.
“Cô Hứa, cô tin trên thế giới này có ma không?”
Tim Hoa Hiền Phương có chút đập mạnh: “Tôi không biết trên thế giới này rốt cuộc có ma hay không, nhưng tôi tin con người có linh hồn.”
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Kiến Nghi lộ ra vẻ kỳ quái: “Vừa rồi, tôi nhìn thấy một người phụ nữ giống hệt vợ tôi.
Cô nói có phải tôi nhìn thấy ma rồi không?”
Trái tim của Hoa Hiền Phương đập dữ dội, giống như suýt nữa thì nổ tung.
Mô hôi lạnh toát chảy ra phía sau lưng.
Anh ấy vì sao đột nhiên lại nói như vậy?
Hay anh đã nhìn ra điều gì rồi?
Anh đang nghi ngờ cô sao?
“Anh Lục, anh nhất định là hoa mắt nhìn nhầm rồi, hoặc là xuất hiện ảo giác.”
Lục Kiến Nghi nhún nhún vai: “Có nhiều lúc tôi nghĩ rằng, cô ấy có lẽ vẫn chưa chết, vẫn còn đang sống trên đời này, chỉ là đang trốn tránh thôi.”
Khi nói, anh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, cho dù ngăn cách bởi cặp kính râm, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt anh sắc bén như đao, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thủng kính râm và lớp ngụy trang của cô, nhìn ra hết thảy mọi bí mật.
Có lẽ ý thức được điều gì đó, cô giữ chặt chiếc khẩu trang trên mặt, chỉ sợ anh một khi đưa tay ra sẽ tóm được cô ngay.
“Cô ấy tại sao muốn trốn chứ?” Cô cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh.
“Bởi vì cô ấy phạm sai lầm, sợ tôi trách phạt cô ấy.”
Miệng anh nhếch lên thành một vòng cung, giống như một nụ cười gượng gạo, sau đó lại lặng lẽ thở dài một hơi.
Trái tim của Hoa Hiền Phương giống như bị một sợi giây quấn chặt, nó không ngừng siết lấy cô, càng siết càng chặt, khiến cho cô sắp không thở nổi nữa.
.