Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Vâng, là mẹ của con.” Túi sữa nhỏ nghiêm trang gật đầu: “Chú ma vương, trước đây chú biết mẹ con sao?”

Trong lòng Lục Kiến Nghi dâng lên sóng to gió lớn, có xu thế dời núi lấp biển, hủy thiên diệt địa.


Khó trách che kín mít như vậy, thì ra là có tật giật mình!

Anh không biết chính mình nên vui, hay là nên buồn, nên lo lắng, hay là nên tức giận, trong một khoảng thời gian ngắn, muôn vàn tư vị, tất cả tình cảm giống như cơn đại hồng thủy đồng loạt xông vào trong lòng anh.


“Tiểu Quân, đây không phải mẹ con, là vợ của chú, cô ấy chỉ là lớn lên có hơi giống mẹ con mà thôi.
Chuyện bức ảnh này, đừng nói lại với mẹ con, xem như là bí mật của chúng ta, được không?”

“Được ạ.” Túi sữa nhỏ nhu thuận gật đầu: “Nếu như mẹ biết có người lớn lên rất giống mẹ, nhất định sẽ rất ngạc nhiên.”

Lục Kiến Nghi xoa nhẹ đầu bé: “Hai ngày sau, chú sẽ đi Thành Đô thăm con.” Trong mắt anh lóe lên một tia sáng lạnh xảo quyệt, vô thanh vô tức.


Tâm tư của trẻ con là trong sáng nhất.


Túi sữa nhỏ không biết chuyện xưa sau lưng của người lớn, miệng nhỏ hé ra nụ cười rất vui vẻ.


Bé thích chú ma vương, rất muốn chú ấy đến Thành Đô.


Sau khi ăn cơm xong, anh lái xe đưa túi sữa nhỏ và nhóm bảo mẫu quay về biệt thự của Hứa Nhã Thanh.


Hoa Hiền Phương đã thu dọn xong hành lí, tối hôm nay bọn họ trở về Thành Đô, cách xa Lục Kiến Nghi.


Cô vẫn luôn tránh ở trước cửa sổ của tầng trên, trộm nhìn phía dưới, e sợ Lục Kiến Nghi đi vào.



Nhưng Lục Kiến Nghi chỉ là ở bên ngoài sân nhỏ nói mấy câu với túi sữa nhỏ, liền lên xe.


Cô nhẹ nhàng thở ra, đi xuống tầng: “Cục cưng, chơi có vui không?”

“Vui, rất vui ạ.” túi sữa nhỏ gật đầu mạnh một cái, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười như hoa.


Hứa Nhã Thanh cúi đầu, hôn xuống khuôn mặt nhỏ ửng hồng của bé: “Vui đến nỗi quên bố luôn rồi phải không?”

“Không có nha, bố, con có muốn quà tặng cho bố.” Túi sữa nhỏ từ trong balo nhỏ lấy ra môt bé gấu nhỏ.” Đây là dì nhỏ dạy con gắp được ở trong máy gắp búp bê, là quà con tặng cho bố.”

“Tiểu Quân nhà chúng ta cũng đã biết gắp búp bê rồi, giỏi quá.” Hứa Nhã Thanh ôm bé đứng lên, ánh mắt đầy cưng chiều.


Hoa Hiền Phương nhìn thấy hai bố con, lo lắng trong lòng phai nhạt rất nhiều.


Cô phải bảo vệ cho được ngôi nhà của mình, không thể để cho Tu la ma vương đến phá hoại hạnh phúc của mình, nhất định không thể!

Sau đó, bọn họ ngồi máy bay quay về Thành Đô.


Mấy ngày kế tiếp, cô đều vội vàng việc thành lập công ty.


Tiềm lực của bản thân, hơn nữa sau lưng Hoa Hiền Phương còn có tập đoàn Hứa thị bối cảnh hùng hậu này, hấp dẫn rất nhiều nhà đầu tư.


Thời điểm buổi chiều, trợ lý tới: “Tổng giám đốc Y, tổng giám đốc Lưu của tập đoàn Hoàng Phúc muốn hẹn cô buổi tối nói chuyện đầu tư.”

“Mấy giờ?”

“Bảy giờ.”


“Được.” Cô khẽ vuốt cằm, sau bữa cơm tối, phải đi đến khách sạn thương gia Venice.


trong phòng họp xa hoa, chỉ có một người, có vẻ trống rỗng, làm cho người ta có loại cảm giác không hài hòa.


Người đó ngồi quay lưng với cô, nhìn không rõ gương mặt.


Cô trầm giọng hỏi một câu: “Là Tổng giám đốc Lưu phải không?”

Ghế xoay từ từ quay lại, khi gương mặt tuấn tú quen thuộc đập vào tầm mắt, cô sợ hãi vô cùng, mắt mở lớn hơn cả chuông đồng, lông tơ toàn thân đều dựng lên.


Đây là chuyện gì xảy ra?

Làm sao lại là Lục Kiến Nghi?

Chẳng lẽ cô đã đi nhầm chỗ?

Trên mặt Lục Kiến Nghi giống như bị đóng băng, không có một tia biểu tình, chỉ có đôi mắt âm u rất đáng sợ, ánh mắt lạnh thấu xương giống như tia chớp, chọc thủng không trung, bắn thẳng về phía cô.


Là cô ấy!

Quả nhiên là cô ấy!

Khuôn mặt này, ở trong ký ức của anh xoay chuyển hàng trăm lần, mỗi một đường nét đều được khắc sâu trong lòng.


Anh như thế nào cũng nghĩ không tới, cô vậy mà to gan lớn mật, dám giả chết chạy trốn, bỏ lại một mình anh, cực kỳ bi thương.



“Cô Hứa, bộ dạng cô không mang khẩu trang và kính râm, thuận mắt hơn!”

Giọng anh duy trì bình tĩnh hết sức, giống như nước ngầm trước cơn sóng dữ đến, chảy chầm chậm mà ngưng trọng, che dấu ý định giết người.


Lồng ngực anh phập phồng lên xuống nặng nề, bên trong dung nham đang cuồn cuộn phun trào, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, điên cuồng phun ra.


Hoa Hiền Phương giật mình đánh một cái rùng mình, bỗng nhiên phát giác chính mình đã tiến vào trong một cái bẫy được tỉ mỉ sắp xếp.


Mà Lục Kiến Nghi chính là thợ săn.


Cô nghĩ muốn chạy trốn, xoay người bỏ chạy, chạy bặt vô âm tín, nhưng lòng bàn chân giống như bị đóng đinh, làm sao cũng không nhấc lên nổi.


Cô cũng không thể trốn, một khi trốn chính là bại lộ hoàn toàn.


Lục Kiến Nghi vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cô, cô không biết vẻ mặt chính mình có phải rất khó coi hay không, có phải đã trong phản ứng vô ý để lộ bí mật.


Cô chỉ biết là, chính mình phải tỉnh táo lại, cần phải nghĩ biện pháp đối phó qua một cửa này.


Cô hít sâu mấy hơi, gian nan nuốt nước miếng, mới khiến cổ họng co rút phát ra âm thanh: “Anh Lục, tại sao là anh?”

Lục Kiến Nghi từ từ đứng lên, bỗng nhiên giống như một trận cuồng phong, điên cuồng vọt tới trước mặt cô, đầu gối như nhũn ra, ngã ngồi ở trên ghế.


“Lần trước, chưa được nhìn thấy dung mạo thật sự của cô Hứa, tôi đặc biệt lấy làm tiếc, cho nên lần này đặc biệt đến đây, nhìn rõ một lần!”

Trái tim cô đập điên cuồng không ngớt, giống như trái tim bị bệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Nhưng cô không thể hoảng, không thể loạn, cần phải trấn định.


Cô là Y Nhược, không phải Hoa Hiền Phương, không có quan hệ gì với anh ta.



“Anh Lục thật biết nói đùa.”

Lục Kiến Nghi hơi nghiêng thân, hai tay chống ở tay vịn của ghế dựa, hình thành một cái tư thế giam cầm đối với cô: “Cô Hứa, cô có nên giải thích một chút, vì sao mặt cô, cùng vợ tôi giống nhau như đúc không?”

Trong ánh mắt anh mang theo nhiệt độ cháy bỏng, rớt xuống trên mặt cô, gần như muốn đốt ra một cái động lớn.


Cảm giác áp bách to lớn đó nghênh diện đánh úp về phía cô, khiến khí áp xung quanh cô đều bị dồn đến giá trị âm, khiến cô suýt nghẹt thở, không thở nổi.


“Tôi … Tôi chưa từng gặp vợ anh, không biết cô ấy lớn lên trông thế nào?”

Lời cô còn chưa dứt, bên tai đã nghe ầm ầm tiếng vang, Lục Kiến Nghi cuồng bạo đánh một đòn nghiệm trọng trên bàn, khiến mặt bàn bằng phẳng đều đập nứt ra.


“Hoa Hiền Phương, cô còn giả bộ với tôi!”

Cô theo bản năng ôm ngực, giống như một quyền vừa rồi đã nện lên phía trên, khiến trái tim cô đều đánh ra một cái động.


“Cậu Lục, tôi không biết anh đang nói gì, Hoa Hiền Phương là ai?”

Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi giật giật dữ tợn, bàn tay to duỗi ra, từ trên ghế đưa ra, vung trên bàn, nghiêng thân lên: “Hứa Nhã Thanh là nhà tiếp theo của cô, phải không? Các người đã sớm ở sau lưng tôi vụng trộm bên nhau!”

Bây giờ anh mới hiểu rõ, Hứa Nhã Thanh vì cái gì mà comeout, chính là một cái vỏ bọc, để giấu kín anh.


Sự hoảng sợ mãnh liệt bao vây Hoa Hiền Phương một vòng lại một vòng.


Cô liều mạng giãy dụa, đẩy anh, đánh anh, muốn thoát khỏi giam cầm của anh, nhưng chẳng ăn thua gì.


“Anh Lục, xin anh tôn trọng tôi một chút.
Tôi hoàn toàn không rõ ý của anh, Tôi và Thanh đã biết nhau 8 năm.
Nếu như tôi thật sự giống vợ anh, đó chỉ có thể nói là trùng hợp, trên thế giới người giống người rất nhiều, cũng không phải chuyện gì kì lạ.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận