Mặc dù Lục Kiến Nghi bưng bít vụ phá thai rất chặt chẽ, không ai trong gia đình họ Lục cũng như trong giới nổi tiếng biết về chuyện đó, nhưng anh ta vẫn tìm cách khai thác được một số manh mối.
Là anh nhẫn tâm ép cô phá thai, nên mới khiến cô ra đi trong đau đớn và tuyệt vọng.
Anh đáng bị mất cô!
Lục Kiến Nghi như bị kim hung hăng đâm vào, các cơ trên mặt khẽ co giật: “Anh đến đây, là muốn chế giễu tôi hay sao?”
Tần Nhân Thiên không trả lời, chỉ nhàn nhạt đáp: “Anh xem Hứa Nhã Thanh yêu vợ của mình đến mức nào, một người đàn ông như vậy mới khiến cho phụ nữ một mực yêu thương anh ta.
Nếu lúc đầu tôi kiên định và quyết đoán một chút, đưa Hoa Hiền Phương đi thì bây giờ cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Anh nuốt một ngụm nước bọt, nuốt xuống sự hối hận trong lòng: “Hiền Phương thật ra là một người phụ nữ rất đơn giản, nếu anh đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ đối xử tốt với anh bằng mọi giá.
Tôi nhớ, anh chưa bao giờ đưa cô ấy đi dự tiệc, anh luôn đưa Kiều An tình nhân của mình đi.
Anh khiến cô ấy thành trò cười của thiên hạ, để mọi người ở sau lưng giễu cợt và nhạo báng cô ấy.
Anh chưa bao giờ coi cô ấy như một người vợ, chỉ tùy ý chà đạp cô ấy như một thứ đồ chơi.
Anh không xứng có được cô ấy, cho nên ông trời đã cướp cô ấy ra khỏi anh, để anh mất đi cô ấy mãi mãi.”
Giọng nói của anh ta hung ác mà giận dữ, từng chữ từng chữ như một con dao găm hung hăng đâm vào lồng ngực Lục Kiến Nghi, lại không ngừng chọc ngoáy, khuấy động khiến anh máu thịt bê bết, máu me đầm đìa.
Cơn đau dữ dội từ lồng ngực anh lan ra ngoài, làm méo mó toàn bộ khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
Anh nắm lấy chiếc ly trước mặt, ngón tay siết chặt một cách thô bạo, để bản thân có thể vượt qua cơn đau khốn khổ giống như bị lăng trì này.
Trong ba tháng đó, anh thật sự không quan tâm đến Hoa Hiền Phương, cũng không nghĩ tới việc tìm hiểu cô.
Ngay từ đầu, anh đã rất ghét cô, cô luôn đụng chạm vào điểm nhạy cảm của anh, khiến anh trở nên cáu kỉnh và chán ghét.
Anh luôn nghĩ mình có thể nắm chắc cô trong tay.
Bất luận anh có quan tâm hay không.
Bất luận anh đối xử với cô như thế nào.
Cô đều sẽ ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ, làm con rối cho anh.
Anh cũng luôn cho rằng cô là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Cô có hay không có.
Thích anh hay không thích anh.
Đối với anh đều không có nghĩa lý gì.
Mãi cho đến lúc mất đi cô, anh mới nhận ra Hoa Hiền Phương sớm đã âm thầm chui vào lòng anh theo cách mà anh chán ghét.
Có lẽ ngay từ đầu, cô đã không giống với những người khác.。
Với anh, phụ nữ giống như một cốc nước, không màu, không vị, không thể khơi dậy được cảm xúc trong anh.
Nhưng Hoa Hiền Phương luôn có thể khiến anh mất kiểm soát, khiến anh tức giận và bực mình.
Anh không biết rằng những cảm xúc như vậy cũng có thể được gọi là tình yêu.
Bởi vì trước giờ anh chưa từng yêu.
Anh cầm lấy cái ly, mạnh mẽ nhấp một ngụm, trong đó là nước chứ không phải rượu, không xoa dịu được nỗi đau khổ của anh chút nào, nó chỉ làm dịu cơn co thắt trong cổ họng, để anh có thể cất tiếng nói.
“Tần Nhân Thiên, tôi đã sớm nhìn ra rồi, anh cũng thích Hoa Hiền Phương.”
“Không phải là thích, mà là tôi yêu cô ấy.
Nếu cô ấy có thể hạnh phúc và vui vẻ, tôi cũng mãn nguyện rồi.” Tần Nhiên Thiên trầm thấp nói
Lục Kiến Nghi chế nhạo: “Ngay từ đầu cô ấy đã không thuộc về anh.”
“Giống nhau thôi.” Tần Nhân Thiên không hề khách khí đáp lại anh, sau đó đùng đùng bỏ đi.
Cách đó không xa, Hứa Nhã Thanh cầm hai ly cocktail đưa cho Hoa Hiền Phương một cái: “Đi, đi chào người quen cũ nào.” Giọng nói của anh cực kỳ thấp, khống chế trong phạm vi của hai người.
Hoa Hiền Phương khẽ run rẩy: “Thật sự phải đi sao?” Cô không muốn đi, càng không muốn đối mặt với Lục Kiến Nghi.
“Có anh ở đây, đừng sợ.” Hứa Nhã Thanh vòng tay qua vai cô, thấp giọng an ủi, cô mới thu hết can đảm đi qua đó cùng anh.
“Cậu Lục, đã lâu không gặp.” Hứa Nhã Thanh cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.
Lục Kiến Nghi hơi híp mắt lại, một ngọn lửa hung ác khẽ lóe lên: “Hứa Nhã Thanh, có phải anh đã yêu thầm vợ tôi từ lâu, cho nên mới đào ra một người phụ nữ giống hệt cô ấy từ một xó xỉnh nào đó không biết tên?”
Hoa Hiền Phương thầm hít một hơi trong lòng, không rõ Lục Kiến Nghi đang diễn bộ kịch nào?
Hứa Nhã Thanh vô cùng bình tĩnh: “Cậu Lục vốn cũng đã không thích Hoa Hiền Phương, nên sẽ không nhớ vợ đến phát điên mà coi vợ tôi là cô ấy chứ?”
Lục Kiến Nghi khịt mũi cười, ánh mắt tràn đầy giễu cợt: “Tôi vốn tưởng là vậy, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy khác biệt rất xa, Hoa Hiền Phương chưa bao giờ ăn vận trang điểm tầm thường như vậy, cả người còn nồng nặc mùi nước hoa khiến người khác thấy khó chịu.
Thứ anh tìm được, chẳng qua là phiên bản thấp của cô ấy mà thôi.
”
Hoa Hiền Phương nghẹn lại, cảm nhận sâu sắc rằng Lục Kiến Nghi đang đá xéo cô.
Hứa Nhã Thanh nhún vai, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon thả của cô: “Tôi chưa bao giờ so sánh vợ mình với người khác, trong mắt tôi, cô ấy là duy nhất, và cũng tốt nhất.”
Nói rồi, anh ta cúi đầu hôn lên môi Hoa Hiền Phương.
Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi nổi lên dữ dội, trái tim giống mắc ma phun trào đang cuồn cuộn từ núi lửa Hoàng Thạch, hận không thể hủy diệt thế giới, thiêu rụi người đàn ông trước mặt anh thành tro bụi.
Anh hít một hơi thật sâu từ giữa kẽ răng, buộc bản thân phải giữ bình tĩnh.
Hứa Nhã Thanh đã muốn chơi, anh sẽ từ từ chơi với anh ta, gậy ông đập lưng ông thôi.
Hoa Hiền Phương có chút ngại ngùng, cũng có chút thấp thỏm, cô biết Hứa Nhã Thanh đang cố ý kích động Lục Kiến Nghi.
Lục Kiến Nghi là Ma vương Tu La, tàn nhẫn vô tình, nếu chọc giận anh, không lâu sau nhất định sẽ chờ đợi thời cơ để trả thù cô, đồng thời trút mọi giận dữ lên người cô.
Với một cử chỉ ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng đẩy người đàn ông trước mặt mình ra: “Ở đây có nhiều người độc thân, chúng ta rải nhiều cẩu lương như vậy thì không hay cho lắm.”
Biểu hiện này xuất sắc đến mức, vừa chấm dứt hành động thân mật, lại không quá lộ liễu rằng mình đang cố tình né tránh khiến cho Hứa Nhã Thanh không vui.
Hứa Nhã Thanh gật đầu cưng chiều, vòng tay qua vai cô: “Khi trở về anh lại chăm chỉ “thương” em.”
Khuôn mặt Lục Kiến Nghi không chút biểu tình, nhưng sau lớp băng sâu lạnh giá ấy ẩn náu một luồng sát khí khát máu.
Nghĩ đến cảnh cô và Hứa Nhã Thanh mây mưa, lục phủ ngũ tạng của anh giống như bị chiếc que hàn đè lên vậy, đốt cháy từng dây thần kinh, mỗi một tế bào đều đau đớn kịch liệt.
“Hứa Nhã Thanh, không phải anh đã come out rồi sao, không phải thích đàn ông sao? Sẽ không vì áp lực gia đình mà cưới cô ta về làm vật trang trí chứ?” Anh cố ý nói.
Hứa Nhã Thanh đã quên mất chuyện này: “Người con gái hiền thục diệu dàng, bậc quân tử mong muốn sánh duyên, sau khi gặp cô ấy, tôi đã bị bẻ thẳng rồi.”
Lục Nhã Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Nghe bà Hứa nói hai người quen nhau tám năm, nhưng bốn năm trước anh đã tuyên bố come out, có vẻ như thời gian không phù hợp cho lắm?” Anh ta dùng giọng điệu thờ ơ, giống như chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng trên thực tế anh đang thầm che đi trọng tâm của câu hỏi.
Hứa Nhã Thanh cố gắng giữ bình tĩnh: “Đúng là chúng tôi đã biết nhau tám năm, nhưng chỉ mới bắt đầu qua lại bốn năm trước, cũng chỉ có cô ấy mới có thể thay đổi xu hướng của tôi.”
“Ồ?” Lục Kiến Nghi nhướng mày: “Tôi tưởng rằng anh có động cơ khác, cho nên mới cố ý giả làm gay?”
Lời nói không hề khách khí, như nói trúng tim đen của anh ta.
.