Lục Kiến Nghi một tay kéo cô lại ôm vào người.
Cô sợ hãi hét lên và mở mắt trong tiềm thức.
Cô cảm thấy anh lại đang muốn làm chuyện đó.
Mỗi lần gặp cô, anh đều làm trước rồi nói sau.
Anh kéo cô vào phòng ăn rồi đặt cô ngồi trên ghế.
“Được rồi, cô có thể mở mắt.”
Ngay khi cô mở mắt ra, một ánh nến đã chiếu vào mắt cô.
Trên bàn ăn là một bữa tối thịnh soạn, với một chân nến hình trái tim đang cháy ở chính giữa.
Chân nến này là do Finn mua, đối với Lục Kiến Nghi thì nó vô cùng tầm thường và lộ liễu.
Anh đã yêu cầu đổi nó, nhưng một lời nói của Finn khiến anh phải im lặng chấp nhận.
Anh nói: “Ông chủ, nếu không muốn biểu đạt, thì phải bày tỏ, nếu không bữa tối dưới ánh nến này sẽ giống như buổi hẹn hò trên du thuyền lần trước, không có chút tác dụng gì.”
…
Hoa Hiền Phương sửng sốt.
Đây có phải là một bữa tối dưới ánh nến không?
Ma vương Tu La hành động bí hiểm đến thế, chỉ là để cùng cô ăn một bữa tối dưới ánh nến sao?
Nếu là một người khác, cô sẽ không ngạc nhiên như vậy.
Bữa tối dưới ánh nến là sự lãng mạn của các cặp đôi.
Nhưng Ma vương Tu La hiểu sự lãng mạn ở đâu? Điều quan trọng nhất là anh ta thậm chí không thể dành thời gian của mình để tạo ra sự lãng mạn cho cô.
“Tại sao anh lại chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến?” Cô ngây người nhìn anh, ánh mắt đầy bối rối và khó hiểu.
“Em không thích sao?” Lục Kiến Nghi có chút thất vọng và chán nản.
Tất cả đều là ý tưởng dở hơi của Finn.
Nói những gì chiêu mê hoặc lòng người từ xưa.
Cái này làm sao gọi là chiêu được, hoàn toàn lỗi thời rồi.
Ngồi trên khinh khí cầu, ngắm sao, hay thưởng thức bữa tối dưới ánh nến.
Đây mới gọi là sáng tạo.
Anh không hề được che giấu cảm xúc, biểu lộ rõ ràng trên khuôn mặt.
Hoa Hiền Phương có thể nhìn thấy rõ ràng, cô cảm thấy nếu cô nói một từ “không”, đối với anh sẽ là đả kích lớn, hôm nay cô đừng hòng sống mà bước ra khỏi căn biệt thự này.
“Không phải, tôi rất thích.”
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào chiếc đèn đặc biệt này.
Tâm đầu ý hợp!
Đại ma vương đặc biệt chuẩn bị những thứ này sao?
Anh có ý gì?
Không thể là anh muốn lấy lòng cô, anh thậm chí còn không thích cô.
Cô nghĩ đến một nửa thì đột nhiên dừng lại,không dám tiếp tục nghĩ nữa, để tránh hiểu nhầm ý anh, dẫn đến sẽ mơ tưởng hão huyền
Tâm tư của đại ma vương như mò kim đáy biển, là một câu đố lớn, cô sẽ không bao giờ đoán ra được.
Nghĩ nhiều chỉ khiến cô tự tìm kiếm phiền phức thôi.
Lục Kiến Nghi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy cô nói rằng cô thích nó, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Ăn thôi, đồ ngốc.”
“Ừm.” Cô giơ tay muốn mở nắp đĩa trước mặt, anh đã nhanh tay giờ tay ra, không chỉ mở cho cô mà còn bê đĩa của cô về phía anh.
Cô sững sờ, không phải muốn bắt đầu ăn sao? Bê đĩa của cô sang đó cô ăn bằng cách nào?
Chẳng lẽ anh định tự mình ăn rồi để cô ở bên cạnh xem sao?
Trong sự khó hiểu của cô, anh cầm con dao lên, cắt miếng thịt nướng trên đĩa thành những miếng nhỏ rồi đưa lại cho cô.
“Có thể ăn rồi, đồ ngốc.”
Nàng vô cùng kinh ngạc, mắt mở to hơn cả chuông đồng, ngẩn người ra.
Đây có thực sự là Lục Kiến Nghi không?
Hay là từ một thới giới khác biến ra một anh khác?
Lục Kiến Nghi liếc nhìn vẻ mặt của cô, chậm rãi nói: “Không có việc gì mà tôi không làm được cả.
Nhẹ nhàng ân cần, tôi cũng có thể học được.”
Cô không thể tin được.
Nếu trước còn có hai khả năng, thì giờ chỉ còn có một khả năng duy nhất, đó là đếm qua anh đã bị phật chiếu rồi.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Lục Kiến Nghi đưa một miếng bít tết đến trước miệng cô, nói “Há miệng ra.”
Cô vô thức mở miệng ra và ăn miếng bít tết anh đút.
Cô sốc hết sức, cô đã quen với sự độc tài, bá đạo và lạnh lùng của anh, sự biến đổi đột ngột từ ác quỷ thành thiên thần của anh khiến cô có chút khó chịu.
“Tôi… tôi tự ăn, anh nên ăn nhanh chút, bít tết khi nguội sẽ không ngon.” Cô vội vàng nói.
Lục Kiến Nghi mở đĩa của mình, cắt một miếng nhỏ và ăn một cách tao nhã.
Ăn xong, anh đặt bộ đồ ăn xuống, trịnh trọng nhìn cô: “Tôi đã nói muốn bắt đầu lại, thì sẽ không giống như trước nữa.
Tôi nhất định sẽ làm tốt hơn Hứa Nhã Thanh.”
Trái tim cô run lên, căng như dây đàn.
Một giây trước, cô có cảm giác được nâng niu đến tận mây xanh.
Sau một giây, tất cả đã biến thành một làn khói.
Không phải đại ma vương đang phát những viên đạn bọc đường cho cô sao?
Đợi đến khi cô thực sự bị mê hoặc, giơ tay xin hàng rồi, bản chất của anh sẽ hoàn toàn bộc lộ.
Vì vậy, cô ấy phải luôn tỉnh táo, không được lún sâu vào.
Thế nhưng…
Đôi mắt cô chớp chớp, một tia quỷ quyệt vụt qua.
Nếu như có thể khiến anh thay đổi, biến thành một con quỷ hiền hành, cho dù chỉ là giả vờ, thì đó cũng là một điều rất thú vị.
“Ma Vương đại nhân, anh bản chất bá đạo.
Tôi không biết sự dịu dàng này có thể kéo dài bao lâu?”
Lục Kiến Nghi nhàn nhạt liếc cô một cái, ánh mắt thâm thúy khó nắm bắt: “Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh có thể tiếp tục mãi mãi.”
Cô cong môi: “Anh biết tôi không phải mẫu người con gái nhẫn nhịn chịu đựng, anh muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời như con cừu non, điều này căn bản là không thể.”
Lục Kiến Nghi hơi nheo mắt, một tia lạnh lùng xẹt qua: “Cô thật sự chưa bao giờ nghe lời, nếu không sẽ không chạy trốn.”
“Ai muốn sống trong địa ngục chứ?” Cô nhăn mũi, trầm giọng xuống như đang nói với chính mình.
Anh thực sự không thể cho cô sự yên bình và an ổn như cô mong muốn.
Lục Kiến Nghi nhấp một ngụm rượu đỏ: “Cô có chắc Hứa Nhã Thanh đối với cô là thật lòng không?”
“Dù sao thì anh ấy cũng không bao giờ ép tôi làm những việc mà tôi không muốn.” Cô trầm mặc nói.
Lục Kiến Nghi sắc mặt lập tức xuất hiện vài nét dữ tợn: “Vậy là cô tình nguyện ư? anh ta chỉ dùng vài lời ngọt ngào, cô liền ngoan ngoãn ngã vào vòng tay của hắn, đầu óc cô thật sự còn dốt hơn côn trùng.”
“Là chân tình hay giả giối? Tôi có thể tự mình phán đoán.
Chúng tôi đã kết hôn bốn năm, và anh ấy chưa bao giờ làm điều gì tổn thương tôi.
Còn anh, chúng ta mới kết hôn được ba tháng, bên cạnh anh không phải Hoa Mộng Lan thì là Kiều An.
Anh đã biến tôi thành trò cười lớn nhất của thành phố Long Minh này.
”
Mối hận được chôn sâu trong lòng Hoa Hiền Phương cuối cùng đã được phát tiết ra ngoài.
Roy nói rằng anh vô tội, nhất định là muốn rửa tội cho anh, rõ ràng anh là một người lăng nhăng.
.