Một lời kích động ngàn làn sóng.
Toàn bộ khách quý náo động.
Hoa Hiền Phương chấn động kịch liệt, theo cô, người phụ nữ này nhất định là người có ý đồ riêng cử đến phá đám, chỉ cần bản thân cô thế thốt bác bỏ, cô ta cũng không có cách nào làm hỏng tiếp được.
Nhưng, lúc cô quay đầu lại, lại nhìn thấy ánh mắt Hứa Nhã Thanh trừng còn to hơn chuông đồng, vẻ mặt đều là biểu cảm kinh ngạc và khó có thể tin, như nhìn thấy quỷ.
Cô không kịp đoán suy nghĩ của anh ta, bình tĩnh nhìn người phụ nữ, nói: “Quý cô này, chúng ta vốn không quen biết, nếu cô đến tham gia hôn lễ, tôi và Nhã Thanh hoan nghênh cô, nếu cô cố tình đến phá hoại, mời cô lập tức ra ngoài.”
Người phụ nữ chậm rãi đi qua: “Tôi mới là Y Nhược thật sự, tôi mới phải là cô dâu của Hứa Nhã Thanh.”
Nói xong, bỗng nhiên cô ta giang hai tay, ôm lấy Hứa Nhã Thanh: “Nhã Thanh, em trở về rồi, anh vẫn chưa quên em, đúng không?”
Hứa Nhã Thanh không hề động đậy, như vẫn còn sốc, không biết phải làm sao.
Dường như có một phát sét đánh xuống chính giữa đỉnh đầu Hoa Hiền Phương từ bầu trời trong xanh, khiến cả người cô co rút dữ dội, ngón tay run lên mạnh mẽ, hoa hồng rơi trên đất.
Bây giờ cuối cùng cô đã hiểu tại sao Hứa Nhã Thanh kinh ngạc như thế?
Cô luôn cho rằng, Y Nhược là thân phận mới Hứa Nhã Thanh tạo ra cho cô, trên thế giới này căn bản không có người Y Nhược này.
Không ngờ, cô ta là thật sự tồn tại, còn là bạn gái cũ của Hứa Nhã Thanh!
Khách khứa toàn hiện trường sụt sịt một mảng, mẹ Hứa không nhịn được nhảy lên: “Nhã Thanh, đây là chuyện gì, người phụ nữ này là từ đâu ra?”
Lúc này Hứa Nhã Thanh mới lấy lại tinh thần, vội vàng tách tay người phụ nữ ra: “Cô… Không thể là Y Nhược, cô ấy đã chết rồi.”
“Em chưa chết, em đã trôi nổi trong sông Amazon rất nhiều ngày, bị bộ lạc thổ dân thần bí nơi đó cứu lên.
Vì phần đầu bị thương, em đã mất trí nhớ, vẫn sống trong bộ lạc thổ dân.
Có lẽ là ông trời tội nghiệp em, khiến em nhớ đến anh, nhớ lại rất nhiều chuyện, em bất chấp tất cả đến Thành Đô tìm anh.” Người phụ nữ nghẹn ngào một chút, nước mắt chảy xuống từ đáy mắt.
Hứa Nhã Thanh nhìn về phía cô ta, nhìn thẳng, sâu sắc, nhìn về phía cô ta không chớp mắt, trong lòng như dời núi lấp biển, như vạn ngựa lao nhanh, trong chốc lát, không biết phải nói gì, cũng không biết phải làm gì.
Y Nhược là người phụ nữ anh ta từng yêu nhất, anh ta vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không yêu người khác nữa, không ngờ, gặp được Hoa Hiền Phương.
Cô vốn chỉ là một quân cờ, nhưng dần dần, cô bước vào tim anh ta, hòa tan trong linh hồn anh ta, trở thành một phần không thể thiếu trong mạng sống của anh ta.
Nhưng cũng không có nghĩa là anh ta đã quên Y Nhược, cô ta vẫn trong tim anh ta, có một không gian hoàn chỉnh, không ai có thể thay thế.
Hoa Hiền Phương cảm thấy trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng, thế giới của cô như sụp đổ tan tành trong nháy mắt.
Trên chỗ ngồi, hình như từng cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, nghi ngờ thân phận của cô.
Cô không phải Y Nhược, chỉ là đồ giả mạo.
Một mái ấm không thuộc về cô, người đàn ông trước mặt cũng không còn là chồng cô nữa.
Cô phải làm thế nào?
Cô phải đi đâu về đâu đây?
Cô hy vọng bao nhiêu, đột nhiên mặt đất nứt ra một lỗ hổng, bảo cô nhảy vào trốn tránh đi, chạy trốn hiện thực đáng sợ này, trốn tránh tất cả ánh mắt sắc nhọn.
Nhưng nó không hề nhúc nhích.
Thế giới này sẽ không có kỳ tích xuất hiện.
Tần Nhân Thiên lao qua, một tay túm lấy cổ áo Hứa Nhã Thanh: “Đừng ngớ ra nữa, mặc kệ người phụ nữ này là ai, lập tức bảo cô ta cút ngay.”
Hứa Nhã Thanh mấp máy môi, dường như muốn nói gì, nhưng không nói ra, cũng không động đậy.
Phản ứng này chẳng khác nào là Hoa Hiền Phương đã đẩy Hoa Hiền Phương vào trong vết nứt, khiến tay chân cô lạnh ngắt, trong lòng lạnh lẽo, sự nhiệt tình tràn đầy đóng băng thành bông tuyết.
Cô tín nhiệm anh ta như vậy.
Anh ta là người cô tín nhiệm nhất trên thế giới này.
Cho dù cô đã đoán được trong lòng anh ta ẩn giấu một người phụ nữ, cũng không quá để ý, bởi vì cô tin anh ta thật lòn thật dạ với mình.
Dù người của cả thế giới đang lừa cô, cô cũng sẽ không.
Cô muốn phó thác bản thân cho anh ta, muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại.
Cho đến lúc này, cô mới kinh ngạc phát hiện, có lẽ, từ đầu đến cuối, anh ta chỉ coi cô là một vật thay thế, vật thay thế Y Nhược.
Từ trước đến nay anh ta chưa từng yêu cô!
“Hôn lễ kết thúc rồi!” Cô xoay người, bồng lấy túi sữa nhỏ đứng bên cạnh, đi ra ngoài.
Tần Nhân Thiên đi theo ra ngoài.
Lúc này Hứa Nhã Thanh mới có phản ứng: “Phương…” Anh ta mở miệng, muốn gọi cô lại, nhưng lời vừa đến bên miệng, lại nghẹn lại, anh ta nên gọi cô là gì đây, Y Nhược hay là Hoa Hiền Phương?
Y Nhược sợ anh ta đuổi theo ra ngoài, ôm lấy anh ta lần nữa: “Nhã Thanh, chúng ta đừng xa nhau nữa, được không?”
Sắc mặt ố mẹ nhà họ Hứa tái nhợt một mảng, một lễ cưới tốt đẹp đã biến thành một trò cười.
Chuyện buồn cười nhất là, ngay cả con dâu của bọn họ là ai cũng không rõ.
Ngoài nhà thờ, Tần Nhân Thiên nhận lấy đứa trẻ từ trong tay Hoa Hiền Phương.
“Hiền Phương, đi đến chỗ anh trước đi.”
Hoa Hiền Phương không nói, bất thình lình, cô phát hiện bản thân không còn nhà để về, không biết phải đi đâu.
Trong một đêm, nhà không còn là nhà, chồng cũng không còn là chồng nữa.
Hứa Nhã Phượng chạy ra từ trong nhà thờ, cô ấy đuổi theo Hoa Hiền Phương.
“Chị dâu, Y Nhược xuất hiện quá đột ngột, anh trai không biết làm thế nào, cậu cho anh một chút thời gian, anh ấy sẽ suy nghĩ rõ ràng.”
Trên mặt Hoa Hiền Phương hiện ra nụ cười xót xa: “Nhã Phượng, tớ vẫn luôn biết chuyện của anh ấy và Y Nhược, đúng chứ? Sở dĩ anh ấy ở bên tớ là xem tớ như vật thay thế Y Nhược, anh ấy căn bản không thích tớ, phải không?”
“Không phải như vậy, Y Nhược đã chết rất nhiều năm rồi, anh trai sớm đã quên cô ta rồi.” Hứa Nhã Phượng giải thích, giọng của cô ấy không lớn như sức lực không đủ.
Hoa Hiền Phương nghe ra, cười giễu cợt: “Nhã Phượng, cậu học tâm lý học, nhưng nói dối không tốt chút nào.”
“Chị dâu…” Hứa Nhã Phượng còn muốn nói gì nhưng bị Tần Nhân Thiên cản lại: “Được rồi, Nhã Phượng, Hiền Phương cũng cần bình tĩnh một chút, tôi dẫn cô ấy và đứa nhỏ đến biệt thự của tôi trước, đợi Hứa Nhã Thanh nghĩ kỹ rồi nói sau.”
Hứa Nhã Phượng thở dài, bây giờ chỉ có thể như vậy.
Đi vào trong xe, túi sữa nhỏ buồn bã gục đầu, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cậu bé biết đã xảy ra chuyện gì.
Một người phụ nữ xấu xa đã phá hỏng lễ cưới của bố và Mẹ, còn muốn cướp bố đi.
“Mẹ, đừng để người phụ nữ xấu xa cướp bố đi, được không?”
Tâm tư Hoa Hiền Phương loạn như trời tối, ôm đứa trẻ vào lòng, nếu Hứa Nhã Thanh chọn Y Nhược, không cần cô nữa, cô nhất định phải dẫn đứa trẻ đi, không thể để cậu bé sống cùng mẹ kế.
Tần Nhân Thiên nhìn bọn họ một cái từ kính chiếu hậu: “Tiểu Quân, bố con yêu con và mẹ, sẽ không ở bên người phụ nữ xấu xa đâu.”
.