Biệt thự.
Hứa Nhã Thanh tới.
Chỉ qua một ngày, anh ta trông vừa hốc hác vừa suy sụp.
Y Nhược xuất hiện cũng không mang đến sự bất ngờ vui vẻ cho anh ta, chỉ có sự kinh ngạc vô cùng và mâu thuẫn.
“Hiền Phương, xin lỗi, anh không biết cô ấy còn sống.” Anh ta muốn đi lên nắm tay Hoa Hiền Phương, nhưng cô giống như bị kim đâm mà rụt về.
“Hứa Nhã Thanh, anh thành thật nói với tôi, có phải anh vẫn luôn coi tôi là vật thay thế của Y Nhược hay không?”
Hứa Nhã Thanh hơi chấn động, tuy rằng động cơ tiếp xúc với cô cũng không đơn giản, nhưng anh ta chưa từng coi cô thành vật thay thế cho bất kì kẻ nào.
“Hiền Phương, Y Nhược với anh mà nói, giống như Thời Thạch với em vậy, đều đã là quá khứ.
Em và Y Nhược là hai người hoàn toàn khác biệt, vẻ ngoài cũng không giống nhau, sao anh lại coi em là vật thay thế của cô ấy chứ?”
Biểu cảm của anh ta nghiêm túc mà thản nhiên, giọng điệu trịnh trọng mà chân thành, nói xong ôm lấy vai cô, “Hiền Phương, anh yêu em, em là vợ của anh, là người quan trọng nhất với anh.
Em không cần phải thay thế cho người khác, cũng không có bất cứ kẻ nào có thể thay thế em.”
Trong lòng Hoa Hiền Phương ngổn ngang.
Bây giờ trong các nhóm của giới người nổi tiếng đều đang bàn tán chuyện của cô.
Trong một đêm, cô trở thành nơi cho nghìn người chỉ trỏ.
Sau khi một lần nữa trở về lại thành Hoa Hiền Phương, tình cảnh của cô liền xấu hổ.
Cô còn chưa ly hôn, trên danh nghĩa là vợ của Lục Kiến Nghi, mà Hứa Nhã Thanh cũng là đàn ông có vợ.
Nếu tiếp tục ở cạnh Hứa Nhã Thanh, cô sẽ hoàn toàn trở thành tình nhân, con trai cô cũng trở thành con riêng.
“A Thanh, hiện giờ em nên làm cái gì bây giờ chứ, em đã không còn là vợ của anh.”
Trên mặt Hứa Nhã Thanh có một vẻ buồn khổ, đây cũng là chỗ anh ta khó xử, “Hiền Phương, em về nhà cùng anh trước, cho anh chút thời gian, anh sẽ xử lý tốt chuyện của Y Nhược.”
Tần Nhân Thiên đi từ trên lầu xuống, “Hiện giờ Hiền Phương về thì không phù hợp, anh vẫn nên mau chóng làm thủ tục ly hôn với Y Nhược đi, rồi đón cô ấy về.”
Hoa Hiền Phương im lặng chưa nói, trong một khoảng thời gian ngắn, thế mà cô lại không biết mình nên đi đâu, như đã biến thành một con chó trong nhà có tang, thiên hạ rộng lớn, không có một chỗ nào có thể trở thành chốn dung thân của cô.
Túi sữa nhỏ chạy tới, ôm chặt Hứa Nhã Thanh.
“Daddy, cuối cùng daddy cũng tới rồi, con còn tưởng rằng daddy không cần còn, không cần mommy.”
Hứa Nhã Thanh ôm con lên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của nó, “Con và mommy là người quan trọng nhất với daddy, sao daddy lại không cần hai người được, ba sẽ đón hai người về nhà.
Con nói với mommy, bảo mommy tha tứ cho daddy, về nhà cùng daddy có được không?”
Túi sữa nhỏ liếc mắt một cái quan sát Hứa Hiền Phương, “Mommy, chúng ta về nhà đi, con muốn về nhà, không thể để người phụ nữ xấu cướp nhà của chúng ta đi được.”
Một câu đã khiến Hoa Hiền Phương mềm lòng, dứt khoát bỏ đi tất cả băn khoăn.
Con cô cần một gia đình hoàn chỉnh, vì nó, cô có thể hy sinh tất cả, mấy thứ hư vô như danh dự và danh phận kia tính là gì chứ? Chỉ cần Hứa Nhã Thanh không coi cô là vật thay thể của Y Nhược, cô sẽ không còn gì để rối rắm.
“Đi thôi.” Cô thấp giọng nói ra hai chữ.
Hứa Nhã Thanh khẽ thở ra, một tay ôm con, một tay ôm vai cô, “Bà xã, chúng ta về nhà.”
Ngón tay giấu sau lưng của Tần Nhân Thiên chậm rãi siết chặt.
Anh ta nhìn ra được, Hoa Hiền Phương là vì con mới trở về.
Dù anh ta có ngăn cản, cũng không có cách gì thay đổi ý định của cô.
Về đến nhà, Hứa Nhã Thanh đẩy cửa, lập tức thấy mẹ Hứa và em gái Hứa Nhã Phượng đang ngồi trên ghế sô pha.
Nhìn qua có vẻ hai người họ chờ lâu rồi.
Mẹ Hứa sai Hứa Nhã Phượng mang cháu trai lên lầu, chuyện của người lớn không thể ảnh hưởng đến con trẻ.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, bà u ám hỏi: “Con thật sự là con dâu nhà họ Lục, Hoa Hiền Phương sao?”
Không đợi Hoa Hiền Phương mở miệng, Hứa Nhã Thanh đã cướp lời, “Xin lỗi, mẹ, đây đều là ý của con, không liên quan đến chuyện của Hiền Phương, con cũng không ngờ tới mọi chuyện sẽ trở thành như thế.”
Lời này tương đương với việc thừa nhận trá hình thân phận của Hoa Hiền Phương.
“Con thật là quá to gan.” Mẹ Hứa quở mắng liếc mắt nhìn con trai, bà là một người cực kỳ truyền thống, không có cách gì tiếp nhận hành vi như vậy của các con.
Vốn bà rất thích Hoa Hiền Phương, nhưng bây giờ lại vô cùng ghét bỏ.
Nó là một người đàn bà có chồng, việc ở cùng một chỗ với con trai mình chính là một hành vi vô đạo đức.
Bỏ chồng bỏ nhà theo trai càng khiến người ta khinh thường, đạo đức bại hoại.
Quan trọng nhất là chính nó còn khiến nhà họ Hứa rơi vào khủng hoảng.
Con trai nhà họ Hứa bắt cóc con dâu nhà họ Lục, còn ầm ĩ đến độ mọi người đều biến, đây là đang đánh bôm bốp lên thể diện nhà họ Lục, khiến cho mặt mũi nhà họ Lục bị mất sạch, nhà họ Lục có thể nuốt cục tức này xuống mới là lạ.
“Mẹ, chuyện Y Nhược con sẽ xử lý tốt, mẹ đừng lo lắng, có được không?”
Mẹ Hứa chọc vào trán anh ta, “Đó là việc nhỏ, nhà họ Lục bên kia mới là chuyện lớn.
Nó còn chưa ly hôn với Lục Kiến Nghi, hai người các con lại ở chung, nói dễ nghe một chút thì là chung sống phi pháp, nói không dễ nghe, chính là tư thông.
Chuyện này tuy rằng bị đè xuống trước mặt công chúng, nhưng những người trong giới nhân vật nổi tiếng đã sớm lén bàn tán ầm ĩ rồi, cái gì khó nghe cũng nói.
Cho dù nó có ly hôn với Lục Kiến Nghi hay không, hai người các con cũng phải tách ra, tuyệt đối không thể ở bên nhau nữa.”
“Mẹ, bọn họ muốn nói gì thì cứ để bọn họ nói cho hết, căn bản con không để bụng mấy lời đồn đãi vớ vẫn kia.
Con và Hiền Phương sống cùng nhau bốn năm, còn có con, chúng con là vợ chồng thật sự, không có có thể chia rẽ bọn con.” Hứa Nhã Thanh nói như đinh đóng cột.
Mẹ Hứa đột ngột vỗ bàn, “Vớ vẩn! Các con có thể không để bụng chuyện gì hết, nhưng ba con thì không được, nhà họ Hứa không được, nhà họ Lục càng sẽ không chịu để yên.
Ba con nghi ngờ lần đấu thầu thất bại chính là do nhà họ Lục làm khó dễ từ sau lưng.
E rằng bọn họ đã sớm phát hiện chuyện của con và Hoa Hiền Phương, đang ngấm ngầm trả thù nhà họ Hứa đấy.
Thực lực nhà họ Lục ở trên thương trường chưa có ai có thể theo kịp, đánh với nhà họ Lục thì nhà họ Hứa không có chút chỗ nào tốt.”
Hoa Hiền Phương như ăn phải một cú đánh thầm lặng, bả vai rung lên kịch liệt.
Giờ phút này cô mới nhận ra, đây đã không còn là ân oán cá nhân của họ, mà là chuyện của hai dòng họ quyền thế.
Mẹ Hứa nói rất đúng, nhà họ Lục không thể nào dễ dàng bỏ qua cho cô và Hứa Nhã Thanh.
Bọn họ có thể không quan tâm nhân vật nhỏ như cô, nhưng tuyệt đối không thể không màng đến thể diện gia tộc.
Hứa Nhã Thanh ôm vai cô, anh ta hối hận, không nên đưa cô về nước, nếu còn ở Mỹ thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
“Mai con sẽ lập tức dẫn mẹ con họ rời khỏi Thành Đô về Mỹ.
Còn về những lời đồn đại vớ vẩn kia, thời gian dài, tất sẽ lắng lại.”
Mẹ Hứa hừ nhẹ một tiếng: “Con nghĩ quá đơn giản, trừ phi các con chạy ra khỏi trái đất, nếu không người nhà họ Lục đều có thể tìm thấy các con.
Hơn nữa ba con đã ra quyết định, nếu con không tách khỏi ả đàn bà này, sẽ huỷ bỏ quyền thừa kế của con, cắt đứt quan hệ cha con với con, trục xuất con ra khỏi nhà họ Hứa.”
.