Sau khi túi sữa nhỏ chơi bóng chày trở về, tự mình đi về phòng để tắm rửa, sau đó ngồi trong phòng ăn để ăn sáng.
“Chú Ma Vương, kĩ năng đánh bóng chày của chú thật tuyệt, không kém gì bố con cả.”
Lục Kiến Nghi âu yếm xoa đầu cậu bé, “Từ nay về sau, mỗi buổi sáng chú đều dạy con chơi bóng chày, thế nào?”
“Được ạ.” Túi sữa nhỏ hé miệng cười ngọt ngào, lộ ra một hàng răng trắng.
Hoa Hiền Phương cúi đầu tự mình ăn sáng không lên tiếng.
Tâm trạng của cô đang không được tốt, sự thất vọng khiến cô không muốn nói bất cứ điều gì cả.
Lục Kiến Nghi thấy vậy, khóe miệng vừa khẽ động, muốn nói cái gì đó rồi lại không nói gì thêm, trầm mặc một hồi lâu, sau đó trầm giọng nói: “Hôm nay có thể tôi sẽ về nhà muộn một chút.”
Một câu nói vô tình mà lại giống như rắc một nắm muối vào vết thương của Hoa Hiền Phương, khiến cô cảm thấy khắp mọi nơi trên người mình đều đau đớn không nguôi.
Cô ấy biết chính xác anh sẽ đi đâu!
Trong lòng anh, Kiều An quan trọng hơn cô rất nhiều.
Cô cụp đôi mắt xuống, không nói tiếng nào, cầm lấy lát bánh mì trên đĩa, cắn một miếng, coi đó như là một miếng thịt của anh đi.
Ngay sau khi Lục Kiến Nghi rời đi, thì Hứa Nhã Thanh gọi tới, “Hiền Phương, hôm nay em có rảnh không? Anh muốn đưa con đến khu vui chơi để chơi.” Đọc tại truyện one để ủng hộ chúng mình nhé!
Cô mím mím đôi môi, một chút cảm giác mơ hồ lóe lên từ đáy mắt cô, “Em phải đến công ty, không có thời gian.
Nghe nói buổi tối ở quảng trường Hải Dương sẽ có một buổi biểu diễn ánh sáng rất đẹp, không bằng chúng ta đi xem biểu diễn ánh sáng cùng nhau đi.
”
“Được, được!” Hứa Nhã Thanh liên tiếp nói hai chữ “Được”, vui vẻ cúp điện thoại.
Vào buổi tối, Hoa Hiền Phương dắt theo Túi sữa nhỏ đến trung tâm thương mại nằm ở quảng trường Hải Dương, thì gặp anh ta ở đó, họ cùng nhau ăn bít tết rồi tiến vào phòng xem buổi biểu diễn.
Màn biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, hai người họ ngồi cạnh nhau, muốn nói chuyện gì cũng đều dễ dàng hơn rồi.
“Y Nhược có còn ở thành phố Long Minh không?”
“Anh đã ủy thác cho luật sư làm thủ tục ly hôn.
Cô ấy có ở đó hay không cũng không quan trọng.” Hứa Nhã Thanh nhún vai nói.
Cô khẽ thở dài, “Dù sao cô ấy cũng là mối tình đầu của anh, lại ở bên anh nhiều năm như vậy, cô ấy thật ra vẫn luôn yêu anh.
Có cô ấy ở bên cạnh anh, em thật sự rất an tâm.”
Hứa Nhã Thanh đưa tay ra, nắm lấy tay cô một cách tuyệt vọng, “Anh không phải là kiểu người tam tâm nhị ý, đã ở bên một người rồi còn tơ tưởng đến người khác.
Người anh yêu bây giờ chỉ có em, và sau này cũng chỉ có em mà thôi.
Anh và cô ấy đều đã là quá khứ rồi, nếu vẫn còn nhắc lại điều này, anh sợ sẽ làm tổn thương đến em.
Hiền Phương, anh yêu em, vì vậy anh sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì để làm tổn thương em.
”
Giọng điệu của anh ta rất chân thành, chân thật như thế, từng lời từng chữ đều khắc sâu vào trái tim của Hoa Hiền Phương.
Lục Kiến Nghi bây giờ là chính là như thế này, một bên anh nói muốn bắt đầu lại với cô, bên kia lại không chịu ngừng mối quan hệ với Kiều An.
Anh muốn có cả cá lẫn gấu, muốn một bên ôm một bên giữ, tận hưởng thứ cảm giác này.
Nhưng đây lại không phải là điều mà cô muốn, điều mà cô muốn là chỉ là hai người cùng nhau chung sống cả đời, không cần phải cùng người khác chia sẻ chồng.
“Sẽ thật tuyệt nếu em vẫn là Y Nhược.”
Một tia buồn bã hiện ra trên gương mặt của cô, trở thành một Hoa Hiền Phương đồng nghĩa với việc cô lại phải gánh chịu nỗi đau do Lục Kiến Nghi gây ra, và cô sẽ bị gông cùm khóa chặt bởi một cuộc hôn nhân thất bại này mãi mãi.
Hứa Nhã Thanh nắm lấy vai cô, “Chỉ cần em bằng lòng quay lại với anh, anh nhất định sẽ tìm cách để chúng ta được sống vui vẻ, hạnh phúc, chỉ là cần có thời gian, em phải đợi anh đấy.”
Cô cười buồn, miệng như đang ngậm một miếng cacao đắng, chua xót cực độ từ đầu lưỡi truyền đến nội tạng, “Thì như vậy đi, em không dám nghĩ tới nữa, hy vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều.
”
Có thể cô là một người không xứng đáng để nhận được hy vọng, không có quyền được hưởng hạnh phúc.
Bất cứ khi nào ngọn lửa hy vọng nảy mầm trong trái tim cô, thì sẽ có một gáo nước dội thật mạnh vào nó đến cả một ngọn khói mỏng manh cũng không còn.
Bất cứ khi nào cô cảm thấy hạnh phúc đang ở rất gần mình, thì cô sẽ bị một đôi bàn tay to lớn kéo xuống vực thẳm của nỗi đau ngay lập tức.
Ngón tay Hứa Nhã Thanh hơi siết chặt, “Hiền Phương, có chút tin tưởng ở anh, anh sẽ không để em thất vọng, anh nhất định sẽ không.”
Cô nặng nề thở dài, “Em sợ em mới là người làm anh thất vọng.”
Từng cơ trên gương mặt của Hứa Nhã Thanh co giật dữ dội, “Lục Kiến Nghi chính là hận anh vì anh đã đưa em đi, muốn đưa em quay lại, muốn đoạt lại em.
Vì vậy nên anh ta sẽ không bao giờ có thể toàn tâm toàn ý yêu thương em như anh được.”
Những lời này giống như một viên đạn, đánh mạnh vào trong lòng của Hoa Hiền Phương.
Mỗi lời nói của anh ta đều không sai, Lục Kiến Nghi chính là người như vậy, vì vậy anh mới không đặt cô vào mắt, tiếp tục thân mật cùng với Kiều An, hoàn toàn không để ý đến tình cảm của cô.
Cô ấy mấp máy môi dưới, cố nói điều gì đó, thì đèn trên sân khấu bật sáng, và màn trình diễn ánh sáng bắt đầu.
Cô khép miệng nuốt hết những lời muốn nói vào trong cổ họng, thứ không nuốt được là trên mặt hiện lên một tầng vẻ bất cần.
Hứa Nhã Thanh ôm Túi sữa nhỏ vào trong lòng.
Mỗi khi xem một vở kịch thiếu nhi hay một vở kịch, Túi sữa nhỏ luôn có cả 10 vạn câu hỏi tại sao, Hứa Nhã Thanh lại ôm cậu bé vào trong lòng và kiên nhẫn giải thích cho con nghe.
Hoa Hiền Phương xem màn trình diễn ánh sáng, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ về những gì Lục Kiến Nghi sẽ làm, có phải sẽ cùng với Kiều An ở một chỗ không?
Nghĩ đến cảnh âu yếm giữa bọn họ, đầu cô như muốn nổ tung, lồng ngực như bị đun đến nóng bỏng, cảm giác ấy chảy khắp tứ chi, từng dây thần kinh, từng tế bào khắp cơ thể cô đều tức giận, đã không còn giữ được cảm xúc của mình nữa rồi.
Sau nỗi đau, có một cảm giác hận thù trỗi dậy trong lòng.
Mối hận này nhất định cô sẽ không thể bỏ qua.
Tại sao cô lại hận Lục Kiến Nghi?
Bởi vì có yêu thì sẽ có hận.
Nếu cô chưa từng yêu Lục Kiến Nghi, tại sao phải bận tâm đến Kiều An?
Cô đau đầu, lắc đầu, đầu óc rối tung cả lên, không nghĩ tới nữa, nếu không cô nhất định sẽ đau đầu mà chết mất.
Sau khi xem xong màn trình diễn ánh sáng, Hứa Nhã Thanh đưa họ đi ăn tối.
Hoa Hiền Phương không định quay về nhà, sau khi suy nghĩ một hồi, cô quyết định đưa con trai vào khách sạn.
Túi sữa nhỏ ngẩng đầu lên, bối rối nhìn cô, “Mẹ ơi, tại sao chúng ta không về nhà vậy, ngày mai con còn phải chơi bóng chày với chú Ma Vương nữa?”
Hoa Hiền Phương xoa đầu cậu, “Buổi tối ngày hôm nay không về, chúng ta ở khách sạn đi.”
“Ồ.” túi sữa nhỏ bĩu môi, cúi đầu đi vào phòng tắm.
Sau khi cho cậu bé ngủ say, Hoa Hiền Phương nằm trên giường chơi game.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là Lục Kiến Nghi gọi, cô bấm nút nghe, trong đó lại không có giọng của Lục Kiến Nghi mà là giọng của một người phụ nữ, “Thật tuyệt, Kiến Nghị…”
Cô như bị sấm sét, tai đau nhức, đầu óc ong ong, từng chữ trong đó như kim đâm vào thẳng màng nhĩ của cô.
Cô biết đó là giọng của Kiều An, không nghi ngờ gì nữa, không biết là Lục Kiến Nghi ấn nút gọi, hay là do Kiều An cố ý khiêu khích cô.
Cô dập máy “bốp” một tiếng, nghe không lọt tai mấy âm thanh đó.
Thực sự, cô hiểu rõ Lục Kiến Nghi đang làm gì, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu khi phải trực tiếp nghe điều đó.
.