Lục Kiến Nghi cả đêm không ngủ được, trong lòng vô cùng khó chịu.
Hôm sau có cuộc họp ở công ty, anh bực bội không muốn nghe hết các báo cáo, cuộc họp mới diễn ra được nửa chặng đường, anh vội vàng rời đi.
Bước vào đại sảnh, Hoa Hiền Phương và đứa trẻ không có ở đó.
Người hầu vội vàng chạy tới, “Thưa ngài, ngài vừa đi, thì mợ chủ liền cùng cậu chủ rời đi, mang theo va li, đưa cả bảo mẫu cũng đi theo luôn.”
Trái tim của Lục Kiến Nghi đột ngột chùng xuống như vừa rơi xuống vực sâu không đáy.
Hoa Hiền Phương nhờ trợ lý tìm giúp cô một căn phòng ở khu Tử Vân Thiên.
Ở khu Tử Vân Thiên họ tìm thấy một căn hộ có 2 tầng.
Sau khi chuyển mọi thứ xong xuôi, cô gọi điện cho Hoa Phi và nhờ cậu ta đến đây thay băng cho con.
“Mẹ, mẹ cãi nhau với chú Ma Vương à?” túi sữa nhỏ lo lắng hỏi, cậu bé không muốn dọn ra ngoài ở, mà muốn được sống cùng với chú Ma Vương.
Hoa Hiền Phương khóe miệng như đang ngậm một mảnh vỡ, chua xót cực độ từ đầu lưỡi truyền đến tận sâu trong lòng, “Ngay từ đầu nơi đó đã không phải là nhà của chúng ta.”
“Tại sao? Không phải là mẹ kết hôn với chú Ma Vương sao?” Túi sữa nhỏ chớp mắt nhìn cô vô cùng bối rối hỏi.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, “Con còn nhỏ chưa hiểu hết chuyện của người lớn.
Để mẹ gọi điện thoại cho bố của con, chiều mai chúng ta sẽ đến thăm bố con.”
“Tốt quá, thật tuyệt nếu bố con cũng sống ở thành phố Long Minh, để con có thể gặp bố mỗi ngày.” Túi sữa nhỏ hé miệng cười.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Hoa Hiền Phương cứ tưởng là em trai Hoa Phi nên vội vàng chạy ra mở cửa, nhưng khi cửa vừa mở ra, hóa ra lại là Lục Kiến Nghi.
Cô đột nhiên phát hiện ra một điều thật đáng sợ, không cần biết cô đã đi đâu, dường như Lục Kiến Nghi có thể rất nhanh chóng tìm thấy cô.
Cô biết rõ Khải Liên là người của anh, nên cô mới không nói với Khải Liên về việc chuyển đến đây, vì vậy không có chuyện Khải Liên nói cho anh biết, chắc chắn anh phải có tai mắt khác.
“Anh đã phái người theo dõi tôi sao?”
Lục Kiến Nghi không trả lời, bước vào trong nhà, yêu cầu bảo mẫu đưa đứa trẻ lên lầu.
“Chuyện tối hôm qua là lỗi của anh, anh phải làm sao em mới có thể tha thứ cho anh?”
“Tốt hơn hết là đi tìm bảo bối Kiều An của anh đi, đừng đến tìm tôi nữa, không có anh, cuộc sống của tôi sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Giọng điệu của cô vô cùng lạnh lùng, giống như những tảng băng lớn, hiu hắt buồn bã, khiến người ta thà chết còn hơn phải chịu đựng ánh nhìn, giọng điệu đó.,
Khóe miệng Lục Kiến Nghi khẽ giật giật, anh biết rõ cô không muốn quan tâm đến anh nữa, nhưng đối với anh, anh không thể sống thiếu cô được.
Cô luôn tìm mọi cách để rời đi, rời xa anh, nhưng chính là anh không chịu buông tay, anh không muốn mất cô.
Anh cần cô, anh không thể sống thiếu cô trong cuộc đời của mình.
“Anh đã nói rằng anh với Kiều An không có gì cả.
Anh hứa với em sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự như thế này nữa.”
Cô giễu cợt nói: “Lục Kiến Nghi, bây giờ điều duy nhất tôi cần đó là anh cách xa tôi ra, tôi không muốn phải nhìn thấy anh.
Nếu bây giờ anh bắt tôi quay lại, thì hãy giết chết tôi luôn đi.”
Giọng điệu của cô rõ ràng và cứng rắn, xen lẫn với sự tuyệt vọng tột cùng trong tim, đôi mắt cô như lửa đốt, như một thanh sắt nóng, đốt cháy trái tim anh, đốt cháy từng dây thần kinh, khiến anh đau đớn tưởng chừng như không chịu đựng nổi.
Anh nặng nề thở dài, bất lực và hụt hẫng, thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, “Anh có thể cho em tĩnh dưỡng vài ngày, thứ hai tuần sau anh sẽ đến đón em.”
“Không tôi sẽ không quay về, đó là nhà của anh, không phải là nhà của tôi.” Cô nhẫn tâm nói, điều này rõ ràng đã kéo mối quan hệ giữa hai người ngày càng xa.
Một ánh mắt đầy đau đớn thoáng hiện lên trên gương mặt anh, “Anh là chồng của em, đương nhiên nhà của nhà của anh cũng là nhà của em.”
Cô không khỏi chế nhạo, một thứ cảm xúc thất vọng xem lẫn tức giận và chế giễu trào dâng trong lòng cô.
“Ngày hôm qua, lúc Tiểu Quân chờ đợi anh trở về.
Thằng bé nói anh hứa sẽ về sớm hơn để dạy nó chơi cờ vua.
Vì thế nên khi có tiếng mở cửa, nó tưởng là anh liền cao hứng chạy tới đón.
Sau đó thì ngã xuống đâm trúng mảnh vỡ, rất nhiều máu chảy ra, tôi rất sợ, chỉ mong anh có thể mau về ở bên cạnh tôi, nhưng anh không có ở đó, lúc đấy anh lại đang ở bên người yêu cũ, ôm nhau trong bệnh viện.
Giờ phút này, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, khoảnh khắc khi bắt gặp anh ở đó, tôi đã cảm thấy có lẽ chúng ta không nên ở cùng nhau, nếu chúng ta không sống cùng nhau nữa.
Anh có thể thoải mái làm những điều mà anh thích, chúng ta không ai trói buộc ai cả.”
Lục Kiến Nghi cảm thấy đau đớn vô cùng, hai bên vai anh run lên, trái tim anh đập mạnh vào lồng ngực vì đau đớn.
Trên bàn cà phê, một chút ánh sáng lạnh lẽo hắt vào mắt, anh đột nhiên cúi người, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên đó, nắm lấy tay cô, nhét cán dao vào.
Cô giật thót mình, “Anh định làm gì vậy?”
Cô chưa kịp nói hết lời thì Lục Kiến Nghi đã siết chặt tay cô và dùng dao đâm thẳng vào ngực anh.
Máu đổ ra ngay lập tức, nhuộm đỏ cả chiếc áo phông trắng của anh.
Cô mở to mắt và kinh hãi hét lên, “Lục Kiến Nghi, anh bị điên à?”
Trên khuôn mặt anh nở một nụ cười kỳ lạ, giống như một con thú bị thương, đang vật lộn bên bờ vực của sự sống và cái chết.
“Điều này sẽ làm cho em cảm thấy tốt hơn sao?”
“Không, hoàn toàn không phải, anh là một con quỷ, không chỉ hành hạ tôi, mà còn hành hạ chính bản thân mình.” Hai tay cô nhuốm máu đỏ tươi, cố sức giãy giụa, cố gắng rút ra, nhưng bị anh giữ chặt,không cho cô một cơ hội để gỡ tay mình ra.
Anh nhìn chằm chằm vào cô một cách kiên định, thẳng và sâu, đôi mắt đỏ hoe, như thể anh đang bị đau.
Một sự thù địch u ám hiện lên trong mắt anh, và anh nắm chặt tay cô, và với một lực đột ngột, con dao găm đi sâu hơn, máu bắn tung tóe.
Cô tuyệt vọng hét lên, cả người run lên, “Lục Kiến Nghi, anh điên rồi sao? Đây là trái tim, anh sẽ chết mất!”
Một nụ cười thê lương lộ ra khóe miệng, “Anh chết đi không phải tốt hơn à, em thật sự có thể rời đi, cũng không cần gặp lại anh nữa.”
Cô lắc đầu, lắc đầu nguầy nguậy và hét lên.
Cô vô cùng sợ hai hàng răng không ngừng va vào nhau, “Anh buông ra đi, nếu như anh buông ra, tôi sẽ tha cho anh, ô ô…”
Cô thực sự sợ hãi, ngay cả khi con dao găm không chạm tới tim, nếu anh không xử lí vết thương kịp thời, có lẽ anh sẽ chết vì mất máu quá nhiều mất.
“Thật sao?” Anh nhướng mày, máu dính đầy trên hai bàn tay anh.
Cô không nghĩ ra được gì, chỉ biết gật đầu, mạnh mẽ gật đầu, “Nhanh lên, buông ra!”
Lục Kiến Nghi buông tay, cô gục xuống đất như một quả bóng bị chọc thủng.
Đúng lúc này, Hoa Phi mang theo hộp thuốc đi vào, nhìn thấy cảnh tượng hoảng sợ này, phản ứng đầu tiên của cậu ta chính là chị gái cãi nhau với anh rể và đâm anh rể.
“Anh rể, đừng nhúc nhích, em sẽ gọi xe cấp cứu ngay.”
“Không, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.” Lục Kiến Nghi dùng sức rút con dao ra, tự mình vứt sang một bên, tự anh dùng sức đâm nên anh biết mình không dễ chết thế được.
Hoa Hiền Phương nhìn máu không ngừng tuôn ra, đầu gối mềm nhũn, thân thể run rẩy, muốn làm gì cũng không làm nổi.
“Hoa Phi, mau mau giúp anh ấy cầm máu đi, nhanh cầm máu đi”
.