Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Dưới sự im lặng của cô, giọng nói của Hứa Nhã Thanh lại vang lên, “Anh sẽ ở lại thành phố Long Minh trong khoảng thời gian này, đợi cho đến khi vết thương của thằng bé lành hẳn rồi anh mới quay về.”

“Đồng ý ạ.” Túi sữa nhỏ vỗ tay, “Lúc mà con nhớ bố, con chỉ mong bố sẽ qua đây để chơi cùng con thôi.”

Hứa Nhã Thanh âu yếm xoa đầu cậu bé, “Bất kể bố ở đâu, chỉ cần con muốn cùng chơi với bố, chỉ cần gọi cho bố, bố sẽ bay máy bay sang đây với con.”

Hoa Hiền Phương nhìn hai cha con, và cô biết rằng chỉ khi sống với cha ruột của mình, đứa trẻ mới có thể lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc.


Tuy nhiên, chỉ cần mối quan hệ hôn nhân giữa cô và Lục Kiến Nghi còn tồn tại, thì Hứa Nhã Thanh sẽ không có cách nào quay lại quá khứ.


Lục Kiến Nghi trước giờ chưa bao giờ coi cô là vợ, bốn năm trước cô là một con rối mặc anh ta bắt ép, thì bây giờ cô cũng vẫn là một con búp bê bên cạnh anh mà thôi.


Mỗi lần anh và Kiều An cố ý thể hiện tình cảm với nhau lại là một lần sỉ nhục với cô.


Làm thế nào để cô có thể ly hôn bây giờ?

Ngày hôm sau, cô đã có một quyết định táo bạo, cô đã đến biệt thự ven núi để tìm Kiều An.


Chỉ cần đợi cho Lục Kiến Nghi hết tức giận rồi cho anh biết rằng cô cố tình đi tìm tình nhân của anh ta để gây sự, làm anh ta cảm thấy khó chịu, có lẽ anh sẽ đồng ý ly hôn với cô.


Biệt thự ven núi đó, cô đã đến thăm một lần cách đây bốn năm nên vẫn còn nhớ đường đi.



Nhưng thay vì tự mình lái xe, cô để Khải Liên lái xe đưa cô đi.


Cô biết rằng Khải Liên nhất định sẽ thông báo cho Lục Kiến Nghi, cô chỉ gián tiếp muốn cho Lục Kiến Nghi biết rằng cô đã đến gặp Kiều An để giải quyết chuyện của bọn họ.


Khải Liên rất ngạc nhiên, “Thưa mợ chủ, mợ chủ muốn đến đó để làm gì vậy?”

“Cô biết rõ rồi còn hỏi chuyện này à.” Cô nhún vai đáp.


Khải Liên căng thẳng nuốt nước bọt, “Cô không định đánh nhau với nữ nhân đó đấy chứ?”

“Đúng vậy, tôi chính là muốn đánh cho cô ta một trận.
Người phụ nữ này suốt ngày móc nối với chồng tôi.
Tôi đến dạy cô ta không phải là chuyện bình thường sao?”

Hoa Hiền Phương vòng tay trước ngực, và chân của cô nghiêng nghiêng, với vẻ ngoài hung hãn.


Khải Liên toát mồ hôi hột, Hoa Hiền Phương tính tình ôn hòa, là tiểu bạch thỏ điển hình, nhưng một khi tức giận lên sẽ lộ ra móng vuốt sắc bén, trở thành một con hổ dữ.


“Thưa mợ chủ, cô bình tĩnh đi, mọi chuyện chắc chắn không như cô nghĩ.
Mặc dù tôi không biết giữa ông chủ và Kiều An là loại quan hệ gì, nhưng nó không giống như quan hệ tình nhân như cô nghĩ đâu.”

Hoa Hiền Phương nhàn nhạt liếc nhìn cô, “Bốn năm trước, Lục Kiến Nghi đưa cô ta ra khỏi phòng đôi, tát vào mặt tôi, rồi đem tôi ra làm trò cười cho toàn bộ bàn dân thiên hạ.

Mọi người đều bàn tán sau lưng tôi, tôi cũng có biết phải làm gì đâu.
Bốn năm sau, anh lại tiếp tục cùng nữ nhân đó dan díu, buổi tối không chịu về nhà, cô cho rằng tôi có thể nuốt trôi cục nợ này không? ”

Khải Liên im lặng, khi cô bước ra khỏi xe, cô ta đã nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Lục Kiến Nghi.


Nhìn thấy Hoa Hiền Phương, Kiều An sửng sốt, “Cô tới đây tìm Kiến Nghi sao? Hôm nay anh ấy không đến đây.” Cô ta cố ý nói câu này, chính là ám chỉ Lục Kiến Nghi thường xuyên đến tìm cô ta.


Hoa Hiền Phương nghe không được, khóe miệng nhếch lên một tia mỉa mai, “Tôi không phải tìm anh ta, mà là đang tìm cô.”

“Tìm tôi? Cô có chuyện gì sao?” Kiều An cố ý bày ra vẻ mặt lo lắng, để cho Hoa Hiền Phương cảm thấy cô ta đang rất sợ hãi.


Hoa Hiền Phương mặt không hề cảm xúc, đi vào ngồi ở trên sô pha, “Kiều An, khi tôi quen cô vào bốn năm trước, tôi luôn nghĩ cô là một cô gái rất ít nói, rất ngây thơ, vô hại.
Nhưng không ngờ cô lại quá mưu mô, khiến cho người khác không thể nào lường trước được hành động của cô.


Kiều An rất bình tĩnh, nhìn cô bằng ánh mắt đau khổ, “Tôi không hiểu ý của cô.”

Đôi mắt Hoa Hiền Phương xẹt qua khuôn mặt cô ta, giọng nói đều đều và lãnh đạm, “Hôm thứ ba, cô gọi điện thoại cho tôi bằng điện thoại di động của Lục Kiến Nghi, muốn cho tôi biết rằng cô đang làm tình với Lục Kiến Nghi.
Nếu cô muốn làm thế để kích thích tôi, làm tôi tức giận thì có lẽ cô đã sai rồi.”

Kiều An nhấc cái tách trên bàn cà phê lên, nhấp một ngụm trà, khóe miệng khẽ mím chặt sau mép cốc, “Cô nói nhầm à? Tôi chưa từng gọi điện cho cô, chưa bao giờ.”

Hoa Hiền Phương chế nhạo: “Có nhật ký cuộc gọi trong điện thoại của tôi, nhưng nhật ký cuộc gọi đi trong điện thoại của Lục Kiến Nghi đã biến mất.
Chỉ có thể giải thích là có người đã xóa nó đi.
Nếu là Lục Kiến Nghi, anh ấy vô tình nhấn phím gọi, nhưng không thể tiện thể xoá luôn lịch sử cuộc gọi.



Kiều An nuốt nước bọt một cách dữ dội cố gắng giữ bình tĩnh, “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó không liên quan đến tôi.
Tôi không mạnh dạn như cô, không dũng cảm như vậy, tôi cũng không biết cách chiến đấu.
vì điều đó.
Tôi là một người phụ nữ chỉ có thể ở đằng sau lưng người khác.
Bất kể thế nào, tôi đều phải tuân theo sự sắp xếp của Kiến Nghi.
Tôi chỉ làm những gì anh ấy muốn tôi làm.
Tôi sẽ không bao giờ làm những gì anh ấy không muốn tôi làm.


Những lời này cô ta đang nói với Hoa Hiền Phương cũng là ngầm ám chỉ rằng tất cả các loại ưu ái của Lục Kiến Nghi dành cho cô đều là do anh chủ động, cô không cần đấu tranh hay giở trò gì cả.


Trái tim của Hoa Hiền Phương như bị chọc thủng một lỗ, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh, không có một chút cảm xúc, “Ý của cô là cuộc gọi này, Lục Kiến Nghi yêu cầu cô thực hiện cuộc gọi, và chính Lục Kiến Nghi cũng đã yêu cầu cô xóa lịch sử cuộc gọi đúng không?”

“Tôi không có ý đó.” Kiều An xua tay, “Ý tôi là, tôi sẽ không uy hiếp thân phận của cô.
Cô mãi mãi là vợ của anh ấy, là thiếu phu nhân của nhà họ Lục.”

Đôi mắt hoa mai của Hoa Hiền Phương hơi nheo lại, trong lòng lóe lên một tia lạnh lẽo, “Hừ, cô lập tức biến mất khỏi Đế Vương, biến mất khỏi chồng của tôi.”

Kiều An cúi đầu, ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích, “Tôi xin lỗi, tôi không làm được, cho dù muốn rời đi, anh ấy cũng sẽ không đồng ý để tôi đi.” Giọng điệu của cô ta rất nghiêm túc, rõ ràng và rất tự tin, Hoa Hiền Phương thoáng cảm thấy ngạc nhiên.


Nếu là cô, tuyệt đối sẽ không có tự tin như vậy.


“Trong lòng Lục Kiến Nghi cô cũng không phải là quá quan trọng.”

“Không quan trọng thì cô nói ra có ích gì, kể cả tôi nói cũng không tính, nếu như tôi không có sức đe doạ với cô thì có lẽ rằng hôm nay cô cũng sẽ không qua đây để tìm tôi.”Kiều An nói từng chữ rõ ràng và mạnh mẽ, mỗi lời nói đều như một viên đạn, tàn nhẫn đánh vào thẳng vết thương của Hoa Hiền Phương.



“Cô tự tin như vậy sao?”

Kiều An nhìn thấy biểu hiện tinh tế của cô, sự thoả mãn đều tràn ngập ánh mắt, cô ta rất tự tin, bởi vì cô ta biết mình quan trọng như thế nào đối với Lục Kiến Nghi.


Nhưng người phụ nữ trước mặt cô ta lúc này dường như không có chút tự tin nào, ánh mắt hoang mang, bàng hoàng, buồn bã và mất mát.


Cô ta cũng nắm bắt được điều này, nên mới hết lần này đến lần khác giáng cho cô một trận đòn dữ dội, đẩy cô xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng, nát ra từng mảnh.


Cô ta đang ngồi quay mặt về phía cửa sổ, Hoa Hiền Phương quay lưng về phía cửa sổ.


Qua ô cửa kính, cô nhìn thấy xe của Lục Kiến Nghi đang đi vào.


Trong mắt cô chợt lóe lên một tia nguy hiểm, cô đột nhiên từ trên ghế sô pha nhảy lên, nắm lấy cánh tay Hoa Hiền Phương, “Hai người chúng ta cố gắng hoà hợp không được sao? Cô là vợ của anh ấy, còn tôi chỉ là một người ở bên cạnh anh ấy thôi, chúng ta có thể sống yên ổn mà xem như không biết nhau, không liên quan gì đến nhau.
Cô không cần phải hung hăng đuổi tôi đi như thế.


“Tôi thích nhìn thấy anh ta tức giận.” Hoa Hiền Phương chế nhạo, việc cô đến đây khiến anh tức giận, càng tức giận càng tốt.


Cô đứng dậy đẩy Kiều An sang một bên.


Cô không dùng nhiều sức, nhưng Kiều An lảo đảo vài bước sang một bên, ngã vào bên cạnh bàn cà phê, đập trán vào góc bàn cà phê, từng giọt máu rơi ra.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận