Lục Kiến Nghi đập vào trán, “Anh ta muốn lấy đi nữ nhân của anh, mà anh lại không cần cảnh giác anh ta sao, nếu là em thì em có để yên hay không.”
Cô bĩu môi, “Nếu không phải anh thì mục đích của người đó là gì? Không phải chỉ là đến để phá hỏng đám cưới của em với Hứa Nhã Thanh chứ?”
Lục Kiến Nghi sờ sờ cằm, có chút kỳ quái, nếu người đó có ý muốn giúp đỡ anh, thì tại sao lại định làm hại đến anh?
“Không cần biết mục đích của anh ta là gì? Anh ta đã bí mật giúp đỡ anh một chuyện lớn như vậy.
Nên nếu bắt anh tìm anh ta, anh cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua chuyện này.”
Hoa Hiền Phương nhìn anh một cái, cô không phân biệt được câu nào anh nói là đúng, câu nào là sai, câu nào là nghiêm túc, câu nào là đùa cợt?
“Em nhất định sẽ tìm được người này.”
Lục Kiến Nghi nhún vai, khóe môi mỏng mở ra, “Nếu mục tiêu vẫn chưa đạt được, anh ta vẫn sẽ thực hiện các hành động tiếp theo, đừng đánh rắn động cỏ, chỉ cần im lặng quan sát sự thay đổi là được.”
Hoa Hiền Phương mấp máy môi dưới, muốn nói gì đó, sau đó lại dừng lại.
Cô không hoàn toàn tin vào lời nói của Lục Kiến Nghi, nhưng cô cũng không chắc rằng anh có làm điều này không.
Theo tính cách hống hách của Ma Vương Tu La, anh thật sự không cần phải nghĩ ra nhiều cách như vậy.
Họ đang nói chuyện thì điện thoại của Lục Kiến Nghi trên bàn cà phê đổ chuông.
Hoa Hiền Phương liếc nhìn tên người gọi, chính là Kiều An gọi tới, trong lòng cô lập tức bị một tầng mây mù bao phủ.
Nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, chỉ cầm ly nước trái cây và uống một cách thản nhiên, giả vờ như không nhìn thấy tên của người gọi.
Lục Kiến Nghi cầm điện thoại, đứng dậy muốn đi ban công trả lời cuộc gọi, nhưng do dự một hồi, cũng không nhúc nhích, trực tiếp ấn nút nghe.
Không phải giọng Kiều An trong ống nghe, mà là giọng của người giúp việc.
“Anh Lục, anh mau tới đây.
Cô Kiều An đang đau đầu quá.
Chắc là vì cô ấy bị tụ máu đầu sau cú đập vào trán.
Tôi định đưa cô ấy đi bệnh viện nhưng cô ấy không chịu đi, mà chỉ uống thuốc giảm đau thôi, cứ tiếp tục như vậy có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất.
”
“Vậy sao.” Lục Kiến Nghi trầm giọng rồi cúp điện thoại, sau đó anh lập tức gọi cho Finn bảo anh ta đến chỗ ở của Kiều An, đưa Kiều An đến bệnh viện.
Hoa Hiền Phương nhàn nhạt liếc nhìn anh, mặc dù đã che chắn kỹ càng nhưng cô vẫn bắt gặp dấu vết lo lắng từ khóe mắt và lông mày của anh.
Cô thầm hít một hơi, và chợt nhận ra rằng ba người họ đang lặp lại một cách thần kỳ trò hề tam giác của thế hệ trước.
Cô ấy, Kiều An và Lục Kiến Nghi không phải chính là hình ảnh của bà Lục, Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như trước đây sao?
Lục Kiến Nghi không đành lòng buông cô ra, anh cũng không nỡ buông bỏ tình yêu nhiều năm như vậy của mình là Kiều An.
Kiều An là người bạn tâm giao và là người yêu nhất của đời anh.
Anh có lẽ đã hy vọng bọn họ đều sẽ ở lại bên cạnh anh giống như bố của anh.
Tuy nhiên, cô không phải là bà Lục, cũng không phải là Tư Mã Ngọc Như, nê cô không thể chịu đựng nổi một cuộc hôn nhân khác thường như vậy.
Cô thà từ bỏ chứ nhất định không chịu chia sẻ chồng mình với ai.
“Muốn gặp Kiều An thì đi đi.
Nếu không trong lòng anh sẽ cảm thấy không thoải mái đấy.”
Lục Kiến Nghi nắm lấy tay cô đặt ở trên ngực, “Trái tim anh đang bình lặng như này, tại sao lại không ở lại?”
Cô cong môi, “Em đang nói về suy nghĩ, chứ không phải trái tim của anh.”
Lục Kiến Nghi thở dài, “Bà xã, trong nhà anh cứ ngửi thấy mùi chua chua, hình như là ai đó mới lật úp hũ giấm ấy?”
Cô tức giận nhìn anh một cái, “Em sẽ không ghen vì anh đây, vì em cũng không thích anh.”
Lục Kiến Nghin thấy mình như bị đâm một nhát, khiến anh cảm thấy hơi đau đớn.
“Em thật nhẫn tâm, làm sao anh có thể yêu một người nhẫn tâm như em nhỉ?”
Những lời này giống như một cái nút gỗ chặn quả bóng đang căng đầy của Hoa Hiền Phương, để cho mọi tức giận và uất ức không thể phát hiện ra của cô, có thể từ từ trút hết ra bên ngoài.
“Nếu không phải vì nguyện vọng cuối cùng của ông nội, nếu không phải bởi vì anh có bệnh giấu diếm, anh nhất định sẽ cưới Kiều An, đúng không?”
“Không, nếu anh thực sự muốn kết hôn với một người phụ nữ, không gì có thể ngăn cản được.
Sở dĩ anh đồng ý với sự sắp đặt của ông nội là bởi vì anh chưa gặp một người phụ nữ nào khiến anh muốn kết hôn cả.”
Anh ta không ngần ngại nói điều đó, nói một cách dứt khoát, với một biểu hiện rất thẳng thắn, không có bất kỳ cái nhìn chiếu lệ hay lừa dối nào.
Cô không thể tin anh sẽ thẳng thắn như thế, khiến trái tim của cô khẽ rung động.
Nếu Kiều An nghe thấy điều này, chắc cô ta sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh mất.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô cảm thấy anh không cưới Kiều An là vì giấu bệnh.
Đàn ông là động vật sử dụng phần dưới cơ thể của họ để suy nghĩ về các vấn đề.
Loại thứ này quan trọng đối với họ hơn bất cứ thứ gì khác.
Đặc biệt là đối với một người đàn ông như anh, người có thể lên giường ở mọi lúc, mọi nơi.
Vì vậy, chắc có lẽ anh chọn vợ theo yêu cầu của bên dưới.
Đầu kia của thành phố Long Minh.
Kiều An thất vọng vì Lục Kiến Nghi không tới, tâm trạng của cô ta như thể rơi xuống hố băng.
Cô ta rất rõ ràng về vị trí của Hoa Hiền Phương trong lòng Lục Kiến Nghi.
Cô sẽ mang anh đi hoàn toàn, thậm chí không để lại cho cô ta một chút không gian nào hết.
Cô ta không còn có thể âm thầm cùng anh như trước, âm thầm chiếm giữ anh.
Cô ta không thể ngồi yên nhìn Lục Kiến Nghi bị người phụ nữ đó giật mất như vậy được.
Hoa Hiền Phương, chúng ta hãy chờ xem.
…
Chiều thứ sáu.
Hoa Hiền Phương ra khỏi công ty, chuẩn bị về nhà thì nhận được điện thoại của Kiều An, muốn mời cô đi uống cà phê với mình.
Cô đến quán cà phê Starbucks, cách công ty không xa.
Kiều An đến rồi, cô ta đã gọi một ly latte.
Hoa Hiền Phương gọi một ly cappuccino.
Đây là một quán cà phê ngoài trời.
Kiều An ngồi đối diện với hướng mặt trời lặn, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn rơi chiếu trên tay cô ta, một thứ ánh sáng rực rỡ làm chói mắt Hoa Hiền Phương.
Cô hơi nheo mắt, và nhìn kỹ thứ ánh sáng đó.
Đó là một chiếc nhẫn đá quý, rất đẹp và rất đặc biệt.
Là một nhà thiết kế trang sức, dù chỉ bằng mắt thường, Hoa Hiền Phương về cơ bản cũng có thể đánh giá được sự khác biệt giữa đá quý và kim cương.
Cô có thể thấy chiếc nhẫn trên tay Kiều An chắc chắn là đá quý chứ không phải kim cương.
Chiếc nhẫn được làm từ hai loại đá quý có màu sắc khác nhau.
Một là viên đá quý màu xanh lam, là viên đá quý chính của chiếc nhẫn.
Bên cạnh đó là một hình trăng lưỡi liềm được khảm một số viên ngọc vụn bằng vàng.
Nó trông giống như trái đất và mặt trăng.
Bốn chữ “Địa nguyệt chi tình” hiện ra trong đầu cô ngay lập tức.
Sáng tạo là vậy, thiết kế nguyên bản đã đẹp thế, thì chắc hẳn nhà thiết kế thiết kế chiếc nhẫn này cho cô ta chắc hẳn phải rất quyền lực.
“Chiếc nhẫn của cô thật đẹp.” Cô mỉm cười và nói với một giọng điệu thản nhiên.
Kiều An dường như bị lời nói của cô làm cho sợ hãi, run lên bần bật, vội vàng giấu tay xuống gầm bàn.
Hoa Hiền Phương không bỏ qua phản ứng này, chắc cô ta cảm thấy lương tâm cắn rứt, lo lắng không biết mình sẽ phát hiện cái gì.
Sau đó, cô nhớ đến chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út của cô.
Nó có nghĩa là gì?
Có phải là do Lục Kiến Nghi đã đưa chiếc nhẫn này cho cô ta?
Anh đã sẵn sàng để chính thức đưa cô ta về làm vợ lẽ sao?
Hay là vì cảm thấy tội lỗi với cô ta do sự lạnh nhạt mấy ngày nay, nên anh đã đặc biệt thiết kế một chiếc nhẫn cho cô ta và đưa nó cho cô ta như một sự đền bù đầy ngọt ngào?
.