Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Không phải như vậy, mẹ tôi không làm gì hết! Cô là người đàn bà độc ác, nếu như tôi chết tôi sẽ biến thành ác quỷ ăn thịt cô!” Túi Sữa Nhỏ tức giận nắm chặt lắm đấm, tuy rằng mạng sống đang bị uy hiêp nhưng cậu không hề sợ hãi một chút nào.
Cậu là đàn ông con trai, phải dũng cảm, không thể cúi đầu trước thế lực đen tối.


“Mày ngậm mồm lại cho tao, nếu còn dám nói nhiều thêm một câu, tao sẽ ném mày xuống dưới đất.” Lục Kiều Sam hét lớn một tiếng.


“Đồ phụ nữ xấu xa, tôi không sợ cô đâu, mẹ tôi cũng không sợ cô, cô không uy hiếp chúng tôi được đâu.” Túi Sữa Nhỏ lòng tràn ngập phẫn nộ, Lục Kiều Sam là người phụ nữ xấu xa nhất mà cậu bé từng gặp.


Mỗi sợi giây thần kinh của Hoa Hiền Phương giống như đang căng lên, “Lục Kiều Sam, tôi đã làm theo những gì cô muốn, cô mau buông con trai của tôi ra.”

Khóe miệng Lục Kiều Sam gợi lên một nụ cười cực kỳ dữ tợn, “Tất cả mọi người đều nghe thấy rồi chứ, người phụ nữ này đã thừa nhận hành vi của mình, tất cả mọi chuyện đều là do cô ta làm.
Cô ta vô cùng độc ác, dối trá.
Chỉ cần cô ta còn ở đây thì nhà họ Lục sẽ không được yên.”

“Đúng, tất cả mọi chuyện đều là do tôi làm, tôi thừa nhận, cô mau thả con trai tôi ra, nó vô tội.” Hoa Hiền Phương gần như cầu xin cô ra, bây giờ chỉ cần cô ta thả con trai cô ra, cho dù cô ta có yêu cầu gì đi chăng nữa cô đều đồng ý.


“Thả nó ra?” Lục Kiều Sam cười to hai tiếng, “Cô hại chết con của tôi, tôi muốn để con cô trôn cùng với nó.”

Cô ta móc từ trong túi ra một chiếc hộp thuốc Mifepristone rồi vứt tới trước mặt Hoa Hiền Phương.
Lọ thuốc này cô ta mua từ trước khi đến đây, cô ta vẫn luôn tìm cơ hội để cho Hoa Hiền Phương uống khiến cô ta xảy thai nhưng không được.


“Cô uống hết lọ này tôi sẽ thả nó ra.”

Nghe được câu này mọi người ngược lại cùng nhau hít một mạnh một hơi, nơi lồng ngực toát ra sự lạnh lẽo.


Hoa Hiền Phương cả người run lẩy bẩy, cô không biết mình nên làm gì bây giờ, cô theo bản năng ngồi xổm xuống đất, định nhặt hộp thuốc kia lên, nhưng lại bị mợ hai ngăn lại.



“Con đừng làm việc ngốc, Kiều Sam điên rồi, cho dù con có uống hộp thuốc này đi chăng nữa nó cũng không tha cho thằng bé đâu.”

Lục Vinh Hàn cắn chặt khớp hàm, nếu không phải thằng bé còn đang ở trong tay Lục Kiều Sam, ông ta đã tiến lên bóp chết cô ta rồi, “Nghiệt tử, mày đừng được đằng chân lân đằng đầu, mày mau bỏ thằng bé xuống cho tao!”

Bà cụ hít sâu một hơi, tuy rằng lòng lo lắng không thôi, nhưng bà vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh.


Bà biết Lục Kiến Nghi đang đứng ở dưới, mà đây là tầng hai, chỉ cần anh trải xong đệm bơm hơi thì cho dù thằng bé c rơi xuống cũng không có chuyện gì hết.


Bà dùng gậy gõ mạnh xuống đất,”Lục Kiều Sam, nếu như con còn có chút tính người thì mau thả thằng bé xuống, mâu thuẫn giữa con và Hiền Phương không nên liên lụy đến người vô tội.”

Lụ Kiều Sam nhếch miệng cười, “Cô ta nhất định phải ăn, đứa con trong bụng cô ta và thằng con hoang trên tay con cô ta chỉ có thể chọn một.”

Bà Lục vẫn luôn giữ im lặng, không nói một lời.


Mợ ba lén nắm chặt lấy tay áo bà, “Kiều Sam là con gái của chị, nó nghe lời chị nhất, chị mau khuyên nhủ nó đi, đừng để nó làm ra chuyện khiến mình phải hối hận.”

Bà Lục thở dà, khuôn mặt lộ vẻ khó xử và bất đắc dĩ: “Tôi có thể nói cái gì bây giờ được chứ? Kiều Sam bởi vì sẩy thai nên bị trầm cảm, nói thêm chỉ càng kích thích nó khiến nó làm ra hành động quá khích mà thôi.
Nếu Hoa Hiền Phương đã thừa nhận không bằng nể mặt Kiều Sam trục xuất cô ta ra khỏi nhà họ Lục, coi như cho Kiều Sam công bằng.”

Bà ta nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, túm lấy cơ hội đuổi Hoa Hiền Phương ra khỏi nhà, nếu không đợi sau này cô ta ngồi lên cái ghế nữ chủ nhân nhà họ Lục, bà và con gái sẽ không được yên thân.


Lục Vinh Hàn nghe thấy vậy, sự tức giận giống như ngọn núi lửa phun trào, không cách nào ngăn cản được, “Mẹ nào con nấy, bà nghe cho kỹ đây, nếu hôm nay Tiểu Quân có mệnh hệ gì thì bà không còn là vợ của tôi cũng không còn là con dâu của nhà họ Lục này nữa.”

Khóe miệng Bà Lục co quắp, “Bây giờ người làm sai là Hoa Hiền Phương, không phải Kiều Sam, Kiều Sam gặp chuyện như vậy, người làm bố như ông chẳng phải càng nên quan tâm con gái hơn hay sao?”

“Tốt, tốt lắm!” Lục Vinh Hàn nghiến chặt răng nghiến lợi nói, bây giờ tình huống nguy cấp, ông tạm thời không so đo với bà ta, đợi sau xử lý sau

Lục Hạ Sênh và Lục Kiến Nghi cùng đứng dưới sân.



Người hầu đã trải xong đệm hơi.


“Anh, nếu chị cả thật sự ném Tiểu Quân xuống, anh nhất định phải đỡ được thằng bé nhé!”

Lục Kiến nghi không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Quân.


Thằng bé bình tĩnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh, nó không hề khóc lóc cũng chẳng giãy giụa.


Tuy rằng mới có ba tuổi nhưng nó có sự kiên cường và mạnh mẽ của Hoa Hiền Phương.


“Anh nhất định sẽ không để Tiểu Quân xảy ra việc gì.”

Lúc Tiểu Quân cúi đầu xuống, cậu bé đã nhìn thấy Lục Kiến Nghi và Lục Hạ Sênh.


Cậu bé vốn còn có chút sợ hãi nhưng nhìn thấy bọn họ xong liền bình tĩnh lại.


Cậu bé tin Lục Kiến Nghi giống như tin Hứa Nhã Thanh vậy, anh là người bố giỏi nhất trên thế giới này, anh nhất định sẽ cứu cậu bé.


“Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng, mẹ nhất định phải bảo vệ em giống như bảo vệ con, không để người xấu làm hại em.”

Câu nói của cậu bé đả động đến rất nhiều người.


Nước mắt Hoa Hiền Phương không ngừng rơi xuống, “Tiểu Quân, con đừng sợ, mẹ sẽ cứu con.”


“Con không sợ, con là con trai, đứng trước mặt người xấu không được sợ hãi.” Túi Sữa Nhỏ nở nụ cười an ủi cô.


Trái tim Hoa Hiền Phương giống như bị xé làm đôi.


Cô cũng biết Lục Kiến Nghi bây giờ đang ở dưới lầu, lần trước anh có thể đỡ được đứa bé nhưng lần này cô không chắc chắn anh có làm được giống như lần trước hay không, bảo đảm an toàn cho thằng bé hay không.


Nhưng cô lựa chọn tin tưởng anh.


“Đúng, Tiểu Quân là con trai, là đứa trẻ dũng cảm nhất, có mẹ ở đây, không ai có thể làm hại Tiểu Quân được.”

Đôi mắt của Túi Sữa Nhỏ trong trẻo, khuôn mặt xinh xắn không chút sợ hãi, cho dù có là người lớn đi nữa cũng không thể giữ bình tĩnh như cậu.


Bà cụ nhìn cậu bé giống như thấy được Lục Kiến Nghi kho còn bé.


“Kiều Sam, con làm vậy chẳng có tác dụng gì đâu, nếu thằng bé bị thương, con cũng không yên ổn.”

“Bà nội nói đúng đó, con làm vậy là phạm pháp, cho dù mẹ con cũng không thể cứu con được đâu.” Cô nhỏ nói.


Lục Kiều Sam đã sớm quyết định chỉ ý, hoặc là không làm nếu đã làm thì phải làm đến cùng, “Con nhất định phải khiến Hoa Hiền Phương nợ máu trả bằng máu, mọi người ai cũng đừng hòng ngăn cản được con.”

Hoa Hiền Phương cắn chặt răng, “Lục Kiều Sam nếu như chị hận thì hãy nhằm vào tôi, đừng đổ lên đầu đứa trẻ, chị không thấy làm vậy rất thất bại sao.”

Cô còn chưa dứt lời, bà Lục đã xen vào trách cứ cô: “Cô không cần phải kích thích Kiều Sam, nếu cô muốn cứu thằng bé thì cứ làm theo những gì nó nói đi.”

Hoa Hiền Phương nhìn bà đầy sâu xa, “Mẹ thật sự muốn con bị sẩy thai sao? Chẳng lẽ đứa bé trong bụng con không phải là cháu trai của mẹ?”

Bà Lục hừ nhẹ một tiếng, “Cô bây giờ là chuộc tội, nếu cô không làm ra chuyện đó thì sao phải như bây giờ, thiếu nợ rồi cũng đến lúc phải trả….”

“Bà câm miệng lại cho tôi, bà còn muốn lửa cháy đổ thêm dầu hay sao?” Lục Vinh Hàn gào lên, ngắt lời bà ta.



Oán hận của bà Lục trong nhiều năm qua lập tức trào lên, “Vì sao ông có thể đối xử với một người ngoài như Hoa Hiền Phương tốt hơn cả con gái ruột của mình chứ? Hoa Hiền Phương dám muốn gì làm nấy như vậy ở nhà họ Lục chính là bởi vì do có các người bao che, giúp đỡ.
Đầu tiên cô ta cướp vị hôn phu của Kiều Sam, bây giờ lại hại chết con của nó.
Kiều Sam bị nó hại khổ như vậy nhưng các người có ai bênh vực nó.
Nó lên cơn điên cũng không phải do nó sai mà là do các người ép nó.” Mỗi câu mỗi chữ của bà ta đều đang lên án.


Ở trong mắt của bà ta, con gái làm cái gì cũng đúng cũng có lý, chỉ có người khác sai.


Bà ta chưa bao giờ ý thức được sự nuông chiều đến quá mức của mình đã đẩy Lục Kiều Sâu xuống vực sâu.


Bà cụ nặng nề thở dài, “Đều là tôi sai, lúc này nên sửa chữa lại sai lầm của chính mình.”

Giọng nói của bà vô cùng nhỏ, thấp giống như đang thì thầm.
Bà Lục cũng không nghe thấy, chỉ mải đắm chìm trong oán hận của chính bản thân.


Lục Kiều Sam có mẹ chống lưng càng thêm cứng đầu ương ngạnh, hôm nay không giết chết đứa con của Hoa Hiền Phương cô ta không chịu bỏ qua, “Hoa Hiền Phương, mau uống thuốc đi, lập tức uống, đừng có mà lề mề.”

Lưng Hoa Hiền Phương ướt đẫm mồ hôi lạnh, lòng cô tràn ngập sự phẫn hận cùng với thù hận, chúng nó giống như muốn xé nát lồng ngực tuôn ra ngoài.


Khải Liên lao tới nhặt hộp thuốc Mifepristone lên, dùng hết sức ném nó ra khỏi ban công.


Động tác này giống như chọ tức Lục Kiều Sam, khuôn mặt cô ta vặn bẹo, ánh mắt lộ ra sự hung ác, “Hoa Hiền Phương, cô không uống đúng không? Được thôi, vậy đi nhặt xác cho con của mình đi!”

Cô ta đột nhiên that tay ra, Túi Sữa Nhỏ lập tức rơi xuống.


“Tiểu Quân!” Hoa Hiền Phương sợ hãi thét lên, hai mắt cô tối sầm lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận