Bà Lục mím chặt môi, nhìn tình hình này, xem ra con gái bà ta lành ít dữ nhiều.
Bà ta không thể ngồi im chờ chết được, bà ta quay ra cầu xin Lục Vinh Hàn.
“Vinh Hàn, Kiều Sam dù sao cũng là con gái của anh, nếu không có nhà họ Lục chống lưng con bé ở nhà họ Lưu sẽ như thế nào chứ?”
Vẻ mặt Lục Vinh Hàn nặng nề mà nghiêm khắc, “Tự làm bậy không thể sống, nhà họ Lục đã cho nó nhiều cơ hội nhưng là tự nó không ngừng tìm đường chết, không ngừng gây chuyện, nhà họ Lục không thể chứa chấp nó được nữa.
Lục Kiều Sam nghe thấy vậy thì gào khóc, “Bố, nếu các người đuổi con ra khỏi nhà con sẽ tự tử, bố nhất định sẽ hối hận.”
Cô ta còn chưa nói xong, Lục Vinh Hàn đã không chút do dự nói, “Vậy mày chết luôn đi, tao coi như không có đứa con gái như mày.”
Lòng dạ bà Lục xoắn lại, nhìn vẻ mặt của Lục Vinh Hàn dường như đã quyết định muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lục Kiều Sam.
Nhất định là do Hoa Hiền Phương đứng sau tác oai tác quái, cô ta muốn dồn Kiều Sam vào chỗ chết.
Bà đưa mắt nhìn về phía Lục Kiến Nghi, ở trong cái nhà này, anh có tiếng nói nhất, chỉ cần bà ta cầu tình anh, Kiều Sam nhất định không sao.
“Kiến Nghi, Kiều Sam dù sao cũng là chị của con, chị em máu mủ ruột già.
Chị con bởi vì sẩy thai, đau lòng quá mức nên tinh thần không bình thường mới làm ra chuyện như vậy, con tha thứ cho con bé một lần đi.”
Khuôn mặt đẹp trai của Lục Kiến Nghi không có chút cảm xúc nào, lạnh như băng, “Bà có phải đã quên, tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với bà rồi hay không? Lục Kiều Sam cũng không phải là chị của tôi, bà cũng không phải là mẹ của tôi.” Nói xong, anh ta liền nắm lấy tay Hoa Hiền Phương, không nhìn bà Lục lấy một cái.
Động tác này tựa như muốn tuyên cáo cho bà ta biết ở trong lòng anh vợ với con mới là quan trọng nhất, ai dám làm hại bọn họ, chính là kẻ địch của anh, anh sẽ không nương tay.
Bà Lục giống như bị sét đánh, “Mẹ mang thai con mười tháng, ngậm đắng nuốt cay sinh con nuôi con, con lại vì một người phụ nữ mà đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, con không sợ sét đánh sao?”
Lục Kiến Nghi nhìn bà ta với ánh mắt đầy ý vị sâu xa, “Bà yên tâm, ngoại trừ quan hệ mẹ con ra, thì tôi vẫn sẽ nuôi dưỡng bà lúc bà già yếu.”
Gân xanh trên trán bà Lục không ngừng nhảy lên giống như muốn nứt ra ngoài.
Bà âm thàm nhìn về phía Hoa Hiền Phương với ánh mắt đầy thù hận, cô cứ im lặng như vậy, một câu cũng chưa nói, nhưng mỗi lần mở miệng lại vạch ra sơ hở khiến hai mẹ con bà ta trở tay không kịp.
Giống như một con rắn hổ mang luôn im lặng ẩn núp trong bụi cỏ quan sát con mồi ở bốn phía, chỉ cần cô xuất kích sẽ ngay lập tức mất mạng.”
Đứa con gái quý báu, kim chi ngọc diệp của bà ta hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.
Mỗi một việc trong buổi họp hội nghị gia tộc đều cần thành viên gia tộc biểu quyết mới có thể thông qua.
Bà ta không thể thuyết phục bà cụ, Lục Vinh Hàn, Lục Kiến Nghi vậy chỉ có thể cầu xin người khác.
“Chú hai, chú ba, chú tư,… Kiều Sam là cháu gái ruột của các chú, các chú nhìn nó lớn lên, nếu chuyện này truyền ra ngoài, con bé sao có thể sống nổi ở nhà chống chứ, như vậy chẳng phải dồn con bé vào đường chết hay sao?”
Lục Kiều Sam khóc lóc đau đớn, “Mọi người không cần con, con sống làm gì nữa?”
Chú hai thở dài rồi nhìn về phía bà cụ và Lục Vinh Hàn, “Con thấy như thế này đi, chuyện đuổi Kiều Sam ra khỏi nhà họ Lục trước không cần thông báo với bên ngoài, để Kiều Sam tự kiểm điểm trong vòng một năm.
Nếu Kiều Sam biết hối cải, thay đổi tính tình, thì lại cho nó một cơ hội.
Nếu nó còn u mê không tỉnh, nhà họ Lục sẽ không che chở con bé nữa.”
Bà cụ muốn nghe xem ý kiến của Hoa Hiền Phương, dù sao cô cũng là người bị hại.
Hoa Hiền Phương sớm đã đem Lục Kiều Sam vào cái tên đầu tiên trong sổ đen.
Cô ta có thể hại cô nhưng nếu hại con của cô, cô sẽ không tha thứ.
Nhưng cô không thể hiện ra ngoài mà ngược lại dịu dàng nói, “Đứng ở lập trường người mẹ, con không thể tha thứ những gì chị cả đã làm với Tiểu Quân.
Nhưng là con dâu nhà họ Lục, con sẽ nghe theo quyết định của mọi người.”
Lời này đã nói rõ lập trường của cô.
Cô không phải thánh mẫu, sẽ không cầu xin cho Lục Kiều Sam.
Bà cụ đã hiểu ý của cô.
Bà không báo cảnh sát, không để Lục Kiều Sam chịu sự phán quyết của pháp luật mà chỉ sử lý trong nhà họ Lục đã là hết tình hết nghĩa rồi.
Bà hơi đứng thẳng người, cực kỳ cứng rắn tuyên bố: “Từ giờ trở đi, Lục Kiều Sam không còn là con cháu nhà họ Lục, tất cả chuyện của con bé không còn liên quan tới nhà họ Lục.
Lục Kiều Sam không được lấy danh nghĩa nhà họ Lục để làm việc.
Chuyện này khi nào công bố phải xem biểu biện của con bé.
Nếu con bé còn dám làm ra những hành động gây bất lợi cho mọi người trong nhà họ Lục, xử lý theo ngoại vụ, nghiêm trị không tha.”
Khuôn mặt xinh đẹp Lục Kiều Sam xoắn lại xấu xí, khóc đến cực kỳ đau lòng, “Bà nội, bà không thể đối xử với con như vậy, chuyện này không công bằng.”
Bà cụ vẫy vẫy tay, “Đem nó mang đi ra ngoài, đưa về Lưu gia.”
Bàn tay bà Lục giấu dưới bàn hội nghị phía dưới siết chặt lại, ngón tay run run.
Đều do ả đàn bà Hoa Hiền Phương làm hại, nếu không phải cô ta, Kiều Sam sao lại như vậy?
Cô ta vừa rồi con đổ thêm dầu vào lửa, không chịu tha thứ cho Kiều Sam.
Nhưng mà không sao, chỉ cần không công bố ra ngoài thì vẫn có thể thay đổi được.
Bà sẽ bày mưu tính kế giúp con gái khôi phục lại thân phần con cháu nhà họ Lục.
Lúc Lục Kiều Sam bị mang ra ngoài vẫn còn gào khóc.
Cô ta không cam lòng, chờ cô ta quay lại, cô ta nhất định phải bầm Hoa Hiền Phương thành trăm mảnh.
Sau khi cửa phòng họp bị đóng lại, bà cụ bắt đầu tuyên bố chuyện thứ hai.
“Con dâu cả không biết dạy con, dung túng nó làm loạn, thân là chủ mẫu lại liên tục làm trái với gia quy, đã không còn thích hợp đảm nhiệm vị trí chủ mẫu.
Ngày hôm qua Vinh Hàn đã ủy thác luật sư soạn xong giấy thỏa thuận ly hôn, tôi đồng ý cho bọn họ ly hôn.”
Bà cụ còn chưa dứt lời, bà Lục đã bật dậy khỏi ghế, bà ta chưa từng nghĩ tới, Lục Vinh Hàn sẽ vì việc nhỏ như thế này mà ly hôn với bà ta.
“Con bảo vệ con gái ruột của mình thì có cái gì sai? Con ở Lục gia nhiều năm như vậy, luôn tuân thủ gia quy, vất vả cần cù quản gia, không có công lao cũng có khổ lao, mẹ liền vì một người ngoài mà phủ định tất cả những việc con đã làm, còn muốn Vinh Hàn lại muốn ly hôn với con, mẹ không cảm thấy quá đáng sao?”
Bà cụ hừ nhẹ một tiếng: “Hiền Phương cũng giống như cô cũng là con dâu nhà họ Lục, cô mở miệng lại nói nó là người ngoài, chưa từng đối xử với nó như con dâu của mình.
Kiều Sam sở dĩ dám gây chuyện trong nhà là do cô dung túng.
Đứa nghiệt tử kia không phân biệt được đúng sai phải trái, nếu cô không rời khỏi nhà họ Lục nhà học Lục sẽ không yên ổn.”
“Con và Kiều Sam không sai, tất cả đều do ả đàn bà này, nếu Kiến Nghi cưới một thiên kim môn đăng hộ đối, mà không phải loại phụ nữ thấp kém bẩn thỉu này con và Kiều Sam sẽ không như vậy.”
.