Lục Kiều San cảm thấy lỗ tai lùng bùng, cô ta thiếu chút nữa thì ngất đi, “Bác, sao bác có thể để cháu gánh tội được chứ?”
“Tội này cháu gánh cũng chẳng oan.
Nếu không phải do cháu, mẹ cháu cũng sẽ không thảm như vậy.” Y Hạ Minh khẽ quát một tiếng, “Ân oán giữa cháu và Hoa Hiền Phương không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được, cháu cũng đừng mong có thể quay lại nhà họ Lục.
Bây giờ Lục Vinh Hàn và bà cụ còn nể tình máu mủ ruột già, nhưng đợi đến khi Lục Kiến Nghi lên nắm quyền, cho dù là bậc cửa nhà họ Lục cháu cũng đừng hòng đặt chân lên.”
Lời này kỳ thật cũng là nỗi lo lắng của bà Lục, con gái bà và Hoa Hiền Phương đã kết thù lớn như vậy, nếu cô ta nắm quyền trong nhà, địa vị vững chắc, chẳng phải sẽ chỉnh chết con gái bà hay sao.
“Chẳng lẽ anh không có biện pháp nào đuổi Hoa Hiền Phương đi hay sao?”
“Em không cần giữ suy nghĩ ngây thơ đó, cô ta là do ông cụ chỉ định, trên dưới nhà họ Lục sẽ không ai vi phạm di nguyệt của ông cụ cả.” Y Hạ Minh cực kỳ nghiêm túc nói.
Lời còn chưa dứt, giọng nói ác độc của Lục Kiều Sam đã vang lên, “Nếu để cô ta sinh non, sau này không thể sinh con được nữa chẳng phải cô ta sẽ ngoan ngoãn cuốn xéo khỏi nhà họ Lục hay sao? Nhà họ Lục nhất định sẽ không muốn một con gà mái không biết đẻ trứng.”
“Nói đúng, nghiệt chủng trong bụng Hoa Hiền Phương là tai họa lớn nhất, nếu không phải bởi đứa nghiệt chủng đó sao bà cụ có thể đuổi em ra ngoài được chứ!””Bà Lục cắn chặt khớp hàm.
Y Hạ Minh dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn bà ta, “Linh Lan, đó cũng là cháu của em cơ mà!”
Bà Lục hừ nhẹ một tiếng, trong mắt bà ta không hề có tình thân mà chỉ có hận thù, “Có rất nhiều phụ nữ có thể sinh con cho Kiến Nghi, em còn lo không có cháu bế chắc? Đứa trẻ do loại hạ đẳng đẻ ra cũng chỉ là hạ đẳng mà thôi! Chúng nó tồn tại chính là tai họa.”
Y Hạ Minh chấn động, giờ phút này ông ta mới phát hiện ra, tâm lý của em gái mình đã hoàn toàn trở nên vặn vẹo
“Linh Lan, tâm lý của em có vấn đề, nhất định phải trị liệu, ngày mai anh sẽ sắp xếp bác sĩ tâm lý cho em.”
Bà Lục run lên, “Em không có vấn đề gì hết, em cực kỳ bình thường.
Nếu em làm như những gì anh bảo, đổ hết tội lỗi cho Kiều Sam, anh có đảm bảo để em trở lại nhà họ Lục một lần nữa không?”
Y Hạ Minh lắc đầu, “Việc anh có thể làm là duy trì cuộc hôn nhân của em và Lục Vinh Hàn, còn vị trí chủ mẫu kia em đừng có nghĩ tới nữa, an dưỡng tủi già mới là việc quan trọng nhất!”
Bà Lục vừa nghe liền bực, “Không thể lấy lại vị trí chủ mẫu thì có ích gì chứ, chẳng lẽ anh muốn một người làm mẹ chồng như em bị con dâu đè đầu cưỡi cổ hay sao? Hơn nữa em không có cách nào giúp đỡ Kiều Sam, sau này Hoa Hiền Phương chẳng phải se bắt nạt con bé hay sao?” Bà ta gần như gào toáng lên.
Lục Kiều Sam mím môi, “Bác, bác là hội trưởng liên đoàn luật sư, đệ nhất kim bài luật sư, bác không có khả năng không thể lấy lại chức chủ mẫu cho mẹ cháu đúng không?”
Y Hạ Minh vỗ vào đầu cô, “Thanh quan khó quản việc nhà, thân là người ngoài anh không thể nhúng tay vào việc nhà họ Lục được! Có thể duy trì cuộc hôn nhân này giúp em đã là kết quả tốt nhất rồi.
Đi đến bước này đều là do mẹ con em gây ra, hai người phải có dũng khí gánh vác hậu quả.”
Bà Lục và Lục Kiều Sam đưa mứt liếc nhau, rồi cùng bĩu môi.
Hai mẹ con họ lại không có nghĩ như vậy, sở dĩ họ rơi vài bước đường này đều là do Hoa Hiền Phương hại, chỉ cần đuổi được cô ta ra khỏi nhà họ Lục thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng.
Bà Lục chớp chớp mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh đầy quỷ quyệt.
Vị trí chủ mẫu nhà họ Lục cũng không phảu dễ ngồi như vậy, trừ bỏ chi bà cụ ở ngoài, còn có một số chi khác, bọn họ mới là phiền phức nhất.
Nàng sẽ để người nhà họ Lục biết, để ả đàn bà ti tiện Hoa Hiền Phương làm chủ mẫu là sai lầm lớn nhất của bọn họ.
Ngày hôm sau, bà ta để người hậu gọi điện thoại cho Lục Kiến Nghi, nói mình bị bệnh rất yếu.
Bà ta bảo Lục Kiến Nghi dẫn Hoa Hiền Phương lại đâu để bà ta bàn giao công việc cho cô ta.
Lục Kiến Nghi không cần nghĩ cũng biêt bà ta giả vờ bị bệnh, nhưng dưới sự an ủi khuyên nhủ của Hoa Hiền Phương, anh ta mới chịu đi qua.
Bà Lục cố tình đánh phấn trắng bệch, khiến chính mình giống bị bệnh một chút.
Lục Kiến Nghi liếc mắt nhìn một cái liền nhìn thấu ngụy trang của bà, “Bà Y, bà đánh phấn quá tay rồi đấy.”
Bà Lục mặt hết xanh rồi lại trắng, đưa kết quả khám bệnh anh, “Mẹ mới đi kiểm tra sức khỏe về, huyết áp cao, đường máu cao, con tự xem đi.”
Kết quả khám bệnh đương nhiên là giả, sức khỏe của bà ta rất tốt.
Lục Kiến Nghi lười không thèm xem, “Nếu bị bệnh thì bà nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng tốn sức lo chuyện không cần thiết.”
Bà Lục thống khổ than thở, “Chuyện lần này là mẹ giải quyết không tốt, nhưng chuyện chị con sẩy thai là thật.
Nếu nó không dâm phải viên bi đã không ngã.
Mẹ là người mẹ, có thể không nghi ngờ được sao? Việc này nếu xảy ra ở những nhà khác có lẽ đã sớm náo loạn đòi bồi thường, khiến mọi chuyện càng thêm náo loạn.
Con nhìn nhưng người đó xem có chuyện gì mà họ không đòi bồi thường chứ? Nào là lật rào chắn ngã chết thì trách rào chắn quá ngắn, rơi xuống sông ngã chết lại trách trên bờ không có cọc tiêu.
Mẹ muốn truy cứu trách nhiệm của Hoa Hiền Phương là sai chắc?”
Lời này nói được vô cùng khéo léo khiến Hoa Hiền Phương không thể cãi lại được.
Gừng càng già càng cay.
Không thể chúng minh được người ta có trách nhiệm, vậy cũng phải trách người ta giám hộ thất trách.
“Mẹ muốn trách con giám hộ thất trách, con nhận, nhưng con không hề có ý định hại Lục Kiều Sam.” Cô nói một cách vô cùng rõ ràng.
Bà Lục vẫy vẫy tay, “Thôi, rốt cuộc cô vẫn thắng, tôi có truy cứu nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã suy nghĩ thật lâu, tôi đối với cô xác thật có thất bất công.
Kiều Sam bởi vì chuyện của Tần Nhân Thiên mà suốt ngày khóc lóc trước mặt tôi, nhìn dáng vẻ đáng thương của nó, tôi vô cùng đau lòng.
Nó trách cô nhiều, tôi ban đầu con không tin, nhưng chính miệng Tần Nhân Thiên thừa nhận cậu ta thích cô, tôi muốn không tin cũng không được.
Mỗi lần nó kể tội, tôi lại càng thêm có thành kiến với cô, cho nên không bao giờ giữ được cái nhìn khách quan.
Bây giờ nghĩ lại, tôi quả thực quá tin tưởng Kiều Sam, con bé đúng là có bản lĩnh gây chuyện.”
Ngừng một lúc, bà lại nói, “Cô cũng là người làm mẹ, hẳn cô cũng hiểu, cho dù con mình bướng bỉnh tới đau cô vẫn sẽ thương nó, che chở cho nó, đúng không? Nhất là khi tất cả mọi người đều lên án nó, là người mẹ nếu không đứng ra bảo vệ nó, vậy không phải nó sẽ trở nên vô cùng đáng thương hay sao?””
Bà ta đổ hết tội lỗi cho Lục Kiều Sam.
Lông không có da còn lành lặn sao?
Nếu bà xảy ra chuyện gì, Lục Kiều Sam cũng chẳng xong, giữ được chính mình, cũng chính là bảo vệ con bé.
Đôi mắt đen của Lục Kiến Nghi khẽ chớp, “Nếu bà sớm nghĩ như vậy thì tốt rồi.”
Bà Lục khuo tay với anh, “Con đi ra ngoài trước đi, mẹ có lời muốn nói riêng với vợ con.”
Lục Kiến Nghi không di chuyển, cảnh giác nhìn bà, “Có gì mà bà không muốn để tôi nghe chứ?”
Bà Lục tức giận lườm anh một cái, “Chẳng lẽ mẹ còn ăn thịt vợ con chắc, dù sao trong bụng nó cũng là cháu của mẹ, lúc trước mẹ chưa thấy kết quả ADN, không biết đứa bé có phải của con hay không, cho nên không chú ý tới nó.
Hiện tại trăm phần trăm xác định là cháu của mẹ, mẹ có thể không đau lòng được à?”
.