Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Có thể là bản thân mình đã suy nghĩ nhiều rồi chứ, trong mơ chính là phản ánh tiềm thức của chính mình mà thôi.


Ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mơ.


Sắp đến ngày giỗ anh Thạch rồi, mấy ngày nay cô thường xuyên nghĩ đến anh ấy nên mới nằm mơ như vậy.


Vào buổi tối, Y Hạ Minh lại qua đây, dẫn theo bà Lục cùng qua.


Hai người dựa theo những gì đã thương lượng trước đó, đẩy Lục Kiều Sam ra chịu tội thay, dáng vẻ bà Lục hối hận: “Trong khoảng thời gian này tôi luôn luôn hối lỗi, tôi không thể tiếp tục dung túng Kiều Sam, con bé trở nên như thế này là trách nhiệm của tôi, đều do tôi chiều hư con bé.
Bây giờ để Hiền Phương lo liệu việc nhà, tôi rất yên tâm, tuổi tôi đã xấp xỉ nửa trăm, lớn tuổi như vậy, muốn giống như người khác có con cháu cầu cạnh, an hưởng tuổi già, không muốn cô độc một mình ở bên ngoài đâu.” Nói xong, bà ta đưa tay lên dụi mắt, xem ra vừa sa sút vừa thê lương.


Y Hạ Minh tiếp lời của bà ta: “Chị của tôi ở nhà họ Lục giúp chồng dạy con, đã qua ba mươi năm, không có gì ngoài những mớ hỗn loạn đã phạm phải trong khoảng thời gian này, vì Lục Kiều Sam mà làm ra những chuyện sai trái, cũng coi như là người hiền lương thục đức.
tục ngữ Nguyệt Hạ có câu, đời người ai mà không phạm sai lầm, bà ấy đã ý thức được tội lỗi của bản thân mình, cũng mong muốn cùng với con dâu hoà thuận vui vẻ, mọi người cho bà ấy một cơ hội đi.”

Nói xong, anh ta liền nhìn Hoa Hiền Phương: “Hiền Phương, bây giờ cô đang là vợ chính của nhà họ Lục, cô có sẵn lòng một lần nữa chấp nhận mẹ chồng cô không?”

Hoa Hiền Phương biết anh ta là cố ý, chỉ cần cô buông một câu, chuyện này liền có chỗ có thể thương lượng rồi.


Cô trầm tĩnh xem xét bà Lục một cái, hai ngày nay cô cũng đang vô cùng cân nhắc, dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của Lục Kiến Nghị, dù có cắt đứt cũng không thể đứt lìa, cho dù là bà ấy không thích người con dâu này, cũng không thể làm ra chuyện tổn hại đến Lục Kiến Nghị.


“Bất kể mẹ chồng có ở nhà họ Lục hay không, bà ấy cũng là mẹ chồng của tôi, tôi cũng nên hiếu kính với bà ấy.

Chúng tôi là người một nhà, cho dù là có xảy ra mâu thuẫn, cũng có thể hoá giải mà.”

Lời này giống như tha thứ cho những gì bà Lục làm.


Trên mặt bà cụ hiện lên một tia vui vẻ an tâm, cháu dâu tốt bụng mà khoan dung, bởi vì như vậy, bà phải càng thêm bảo vệ cô.


“Hạo Phong, bây giờ cô đã biết cô có một người con dâu tốt như thế nào chưa?”

Bà Lục giả vờ lộ vẻ cảm động: “Con đã mắc nợ Hiền Phương, sau này con nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho con bé.”

Bà cụ hơi gật gật đầu: “Cho cô thời gian một năm ở biệt thự Lục Nam tự kiểm điểm cho thật tốt, nếu như cô thật sự có thể ăn năn hối cải, tôi sẽ để Vinh Hàn một lần nữa suy xét lại chuyện kết hôn.”

Bà Lục âm thầm bĩu môi, đối với sự sắp xếp của bà ấy một chút cũng không vừa lòng, bà ta nóng lòng mong muốn dọn vào đây lại lần nữa, sao có thể chờ một năm được.


Đêm dài lắm mộng, trong vòng một năm, còn không biết sẽ xảy ra rủi ro gì đâu chứ.


Nhưng bà ta không dám nói thêm điều gì, bà cụ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng bà ta, không thể nóng lòng để thoả mong muốn.




Liên tiếp vài đêm, Hoa Hiền Phương cũng không ngủ ngon giấc, liên tục mơ giống nhau.



Điều này khiến cho cô có chút không yên trong lòng.
truyện xuyên nhanh

Sáng sớm, trời còn chưa sáng, cô đã dậy rồi, rót một ly nước, một mình ngồi trên ghế ngoài ban công, say sưa nhìn về một góc nào đó không biết tên ở đằng xa xa.


Cô cảm thấy tựa hồ như anh Thạch đang đứng bên cạnh cô, nhìn cô.


Anh Thạch, có phải anh muốn nói với em điều gì không?

Nếu như có thì anh nói rõ một chút, được không?

Con người tôi rất ngốc, sẽ không thể giải đáp được.


Vào lúc cô đang suy nghĩ, một bàn tay lớn duỗi qua, gác lên bả vai cô: “Sớm như vậy đã dậy rồi?”

Cô giống như bị doạ hoảng sợ, giật mình một cái thật mạnh: “Anh đi sao không có tiếng động thế?”

“Chẳng lẽ em cho là ma sao?” Lục Kiến Nghị nhíu nhíu mày, có chút không vui, anh cố ý nhấn mạnh giọng nói ở chữ ‘ma’ này, giống như đang chỉ một ai đó.


Cô nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, quay đầu uống một hớp nước: “Vẫn còn sớm, anh đi vào ngủ thêm chút nữa đi.”

Lục Kiến Nghị nắm lấy bả vai cô, ép cô nhìn mình: “Hoa Hiền Phương, từ bây giờ trở đi, em chỉ làm một việc, ánh mắt chỉ nhìn thấy anh, trong đầu chỉ nghĩ đến anh.”

Cô nghẹn một chút: “Nói nhảm cái gì vậy? Có phải anh chưa tỉnh ngủ không?”


“Ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mơ, em phải nghĩ đến chồng em nhiều một chút, ban đêm sẽ không mơ thấy người khác nữa.”

Khuôn mặt tuấn tú của anh bị mây đen che phủ, trong giọng nói có chút u sầu, hai ngày nay, trong lúc ngủ mơ cô toàn gọi tên Thời Thạch, làm cho anh đố kị, cáu kỉnh, buồn bực.


Ở trong lòng cô, từ đầu đến cuối anh luôn xếp phía sau Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh, nếu không phải đã có con, trái tim lửng lơ đó của cô sẽ không thể yên ổn, khăng khăng một lòng đi theo anh.


Hoa Hiền Phương không biết làm sao đành thở dài: “Ma vương Tu La, anh tin trên đời này có ma không?”

“Ma chỉ có ở trong lòng người.” Lục Kiên Nghị không chút do dự mà nói.


Cô quay đầu về phía rừng hoa tối om ở phía xa xa: “Bây giờ em đang học thuộc quy trình quản lý của nhà họ Lục, làm sao có thời gian rảnh nghĩ cái khác chứ.
Là anh Thạch đến tìm em, mặc kệ anh có tin hay không, thật sự là anh ấy đến tìm em.
Mỗi ngày em đều mơ giấc mơ giống nhau, anh ấy luôn hỏi em có biết ai là người đã giết anh ấy không.
Việc này không bình thường! Anh nói xem, có phải anh ấy vẫn chưa nhắm mắt, muốn em thay anh ấy báo thù?”

Ánh mắt Lục Kiến Nghị dần dần trở nên sâu thêm, nhìn thấy cả gương mặt cô sầu muộn và chăm chú, giọng nói liền trở nên dịu dàng: “Hẳn là vì ngày giỗ của anh ta sắp đến rồi, em có chút ảnh hưởng nên mới mơ giấc mơ như vậy, hôm nay anh sẽ phái người đến Giang Thành cúng tế anh ta sớm một chút.”

Anh không tin ma quỷ cũng không tin thần thánh, chỉ muốn an ủi cô một chút, để cô bình tĩnh trở lại.


Cô gật gật đầu, nhịn không được mà dời tầm mắt đến góc tăm tối nhất ở bên ngoài, giống như Thời Thạch đang đứng ở đó nhìn cô vậy.


Mấy ngày nay, ngày nào Túi Sữa Nhỏ cũng chơi đùa với người máy của mình.


Sau khi ăn xong bữa sáng, thằng bé liền ôm người máy, ngồi trên ghế sô pha xem phim hoạt hình.



Trong người máy có chứa rất nhiều phim hoạt hình thú vị, từ trước đến nay thằng bé chưa từng xem qua, hơn nữa không cần kết nối mạng cũng có thể xem.


Hoa Hiền Phương ngồi bên cạnh thằng bé: “Chút nữa thầy giáo sẽ đến, phải vào học rồi.”

“Biết rồi ạ, mẹ.” Thằng bé gật gật đầu, Lục Kiến Nghị đặc biệt mời đoàn giáo viên gia đình tốt nhất từ Mỹ, từ thứ hai đến thứ sáu đều có lịch dạy.


Xem xong một tập phim hoạt hình, thằng bé ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, trên mặt hiện lên một vẻ sửng sốt.


“Làm sao vậy bé cưng?”

Túi Sữa Nhỏ dụi dụi mắt: “Không có gì ạ, con có chút hoa mắt thôi, con vào phòng tắm rửa mặt.”

Hoa Hiền Phương không quá để ý, xoa xoa đầu thằng bé: “Đi đi.”

Túi Sữa Nhỏ đứng lên, vừa đi đến cầu thang, dừng lại, quay đầu qua: “Đúng rồi, mẹ, có chuyện này quên nói với mẹ, hôm qua con cùng với chú họ gọi video, chú đến rừng nguyên sinh ở Thần Nông Giá, chú nói không kịp quay trở về tham gia buổi họp báo trang sức rồi, muốn mẹ đến lúc đó gửi phim cho chú.”

“Mẹ biết rồi.” Hoa Hiền Phương nhún nhún vai, Tần Nhân Thiên khôi phục ký ức quả thực tính tình thay đổi rất nhiều, thường xuyên đi ra bên ngoài thám hiểm, một phút cũng không ngừng.


Túi Sữa Nhỏ mím mím môi: “Mẹ ơi, có thể hỏi mẹ một chuyện được không?”

“Chuyện gì?” Hoa Hiền Phương mỉm cười.


“Có phải mẹ có một người bạn rất giống với chú họ không ạ?”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận