Bà Lục vô cùng sửng sốt: “Kiến Nghi, con đang nói gì thế, sao một chữ mẹ cũng không nghe hiểu vậy?”
Lục Kiến Nghi cẩn thận mở máy tính lên, mở ra lịch sử trò chuyện.
Cả người bà Lục co giật kịch liệt, lập tức bào chữa: “Mấy thứ quỷ quái này trước giờ mẹ chưa từng nhìn thấy, người này chắc chắn là đang giả mạo, muốn hãm hại mẹ.
Trong bụng Hiền Phương là cháu trai cưng của mẹ, sao mẹ có thể nhẫn tâm ra tay hại họ được? Hơn nữa mẹ đang trong giai đoạn bị giám sát, mỗi ngày mẹ chỉ ngồi chép kinh phật, tu thân dưỡng tính, nếu quậy ra chuyện như vậy thì chẳng phải là tự vác đá nện vào chân mình hay sao?”
Lửa giận của Lục Vinh Hàn bốc cháy hừng hực, căn bản không muốn nghe bà ta giải thích nửa lời: “Bà không cần phải ngụy biện nữa.
Địa chỉ IP quả thật là từ biệt thự Lục Nam.
Tôi thấy bà là ghi hận trong lòng nên mới tìm cách trả thù Hiền Phương.
Nếu không phải Hiền Phương cảnh giác, tìm ra manh mối thì có lẽ âm mưu độc ác của bà đã thực hiện thành công rồi.”
Cơ mặt bà Lục co giật, vội chạy đến trước mặt con trai, nắm lấy tay anh, nói: “Kiến Nghi, con nhất định phải tin mẹ, chuyện này thật sự không liên quan gì đến mẹ hết, không phải do mẹ làm đâu.”
Trên mặt Lục Kiến Nghi không chút cảm xúc, đôi mắt trầm xuống, phi thường sâu sắc: “Trắng không thể chuyển thành đen, đen cũng không thể chuyển thành trắng được.
Chuyện này còn có chút đáng ngờ, con sẽ điều tra rõ.”
Trán Lục Vinh Hàn nổi lên gân xanh, trong lòng ông ấy đã nhận định rằng bà Lục có tội trong lòng, đã cơ bản nhận định bà Lục tội: “Y Linh Lan, chỉ cần bà có chút liên quan gì đến chuyện này, tôi sẽ ấn tay bà ký vào đơn ly dị.”
Hoa Hiền Phương ngồi ở bên cạnh, trước sau như một mà im lặng.
Cô đang âm thầm quan sát bà Lục bởi một người nếu nói dối thì sẽ luôn lộ ra dấu vết.
Thế nhưng vẫn có điều gì đó rất kỳ lạ trong chuyện này.
Cách làm của bà Lục không khỏi quá ngu ngốc sao?
Trực tiếp phơi bày thân phận trên Facebook thì chẳng phải tương đương với việc không đánh đã khai?
Bà Lục tức muốn bể phổi, xông lên trước, thẳng tay tát vào mặt Ngọc Linh “Con khốn, tôi với cô không thù không oán, tại sao cô lại muốn hãm hại tôi?”
Ngọc Linh che mặt khóc lớn: “Bà chủ, tôi không muốn hãm hại bà, tôi chỉ muốn cứu anh trai tôi mà thôi.
Nếu người trên Facebook đó không phải là bà thì sao bà lại có thể biết rõ mọi chuyện của tôi như thế được?”
Bà Lục vô cùng tức giận, lại đánh cho cô ta một bạt tai nữa: “Cô đúng thật là đang nói hươu nói vượn.”
Ngọc Linh bị đánh đau, khóc đến là tê tâm liệt phế.
Hoa Hiền Phương chậm rãi uống một ngụm trà, vẻ mặt nhàn nhạt, giọng điệu đều đều: “Ngọc Linh, khi bước chân vào nhà họ Lục, hẳn cô phải biết rõ nếu cô làm ra bất cứ chuyện gì gây ảnh hưởng xấu đến nhà họ Lục thì sẽ chịu hậu quả như thế nào chứ? Thậm chí là cả nhà cô có chết đi chẳng nữa, cô cũng không được làm ra chuyện gây nguy hiểm cho nhà họ Lục.”
Ngọc Linh rùng mình, cuống quít bò đến bên chân cô “Cô chủ, là do tôi không còn cách nào khác mới có thể làm ra chuyện hồ đồ như thế.
Tôi không thể nào trơ mắt ra nhìn anh trai của tôi chết cả.
Tôi sai rồi, xin cô rộng lượng tha thứ cho tôi một lần đi.”
Hoa Hiền Phương thở dài, mặc dù cô cũng thông cảm cho cô ta nhưng cô lại hiểu rõ rằng một khi có tiền lệ thì chắc chắn những người làm khác cũng sẽ có tâm lý may mắn như thế.
Nhà họ Lục có rất nhiều người làm, một khi có người mang lòng xấu muốn hại người thì sẽ đe dọa đến sự an toàn của mọi người ở nhà họ Lục.
đam mỹ hài
Ngay cả khi cô có thật sự cho cô ta được ngoại lệ đi chẳng nữa thì những người kahcs cũng sẽ không đồng ý.
“Ngọc Linh, ở nhà họ Lục không có mấy chữ ‘ về mặt tình cảm có thể tha thứ ’ đâu.
Cho dù tính mạng của cả nhà cô đang chịu uy hiếp thì cô cũng không được phép làm ra chuyện gây nguy hiểm cho nhà họ Lục.
Một khi cô đã làm vậy thì không chỉ không cứu được gia đình cô mà còn sẽ đưa bọn họ lâm vào cảnh khốn cùng.
Điều khoản bồi thường của nhà họ Lục, nếu cô không nhớ rõ thì có thể trở về xem lại.
Anh trai của cô bị bệnh và cần tiền, cô hoàn toàn có thể nói cho bộ sự vụ, bọn họ sẽ thay cô xin viện trợ từ các quỹ từ thiện.”
Chế độ phúc lợi mà nhà họ Lục cung cấp cho người giúp việc có thể so với công chức viên chức, thậm chí một người hầu gái nếu đã đạt đến số năm công tác nhất định thì còn có thể đăng ký phúc lợi hỗ trợ mua nhà.
Vì vậy hợp đồng lao động hiển nhiên cũng cực kỳ nghiêm ngặt.
Thứ người nhà họ Lục để ý nhất chính là lòng trung thành, trung thành tuyệt đối 100%!
Nếu người làm bị đe họa hay gặp phải khó khăn gì, nhà họ Lục tuyệt đối sẽ không ngồi yên trơ mắt nhìn, có một bộ phận đặc nhiệm chuyên môn phụ trách, xử lý những chuyện này.
Thế nên một khi người làm mà làm ra chuyện gì gây nguy hiểm cho nhà họ Lục thì chỉ cần thế lực của nhà họ Lục còn tồn tại thì gia đình người đó nhất định sẽ không có một ngày yên ổn!
Ngọc Linh xụi lơ trên mặt đất, gào khóc:“Tôi đã từng xin giúp đỡ từ bộ sự vụ nhưng bọn họ nói thời gian phục vụ của tôi không đủ.
Nếu muốn nộp đơn xin đặc biệt thì ít nhất phải sau một tháng mới được phê duyệt, anh trai tôi nào còn chờ lâu được như vậy.”
Hoa Hiền Phương nhàn nhạt nhìn cô ta, thiên đường và địa ngục thường chỉ cách nhau một suy nghĩ mà thôi.
“Đây cũng không phải lý do để cô có thể phạm tội.
nếu cô cần tiền gấp như thế, cô hoàn toàn có thể nộp đơn trực tiếp cho tôi.
Mỗi người các cô đều có hộp thư công khai của tôi.”
Ngọc Linh khóc không thành tiếng, quỳ sụp dưới chân cô, không ngừng dập đầu: “Tôi sai rồi, cô chủ, tôi sai rồi…”
Hoa Hiền Phương xau tay: “Dẫn cô ta xuống, thông báo cho bộ phận pháp vụ cứ dựa theo hợp đồng mà làm.”
Nghe thấy mấy chữ cuối cùng, trước mắt Ngọc Linh tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Cô ta hiểu rất rõ ý nghĩa của câu nói này, việc cô ta gây ra lỗi lầm sẽ liên lụy đến gia đình mình.
Bộ phận pháp vụ của nhà họ Lục không chỉ có luật sư không.
Có một số người có thể vì người nhà và con cái mà đánh đổi cả tính mạng.
Nếu bọn họ biết được một khi bọn họ mắc phải sai lầm thì không chỉ nguy hại cho chính bản thân họ mà còn ảnh hưởng đến gia đình thì có lẽ cũng sẽ chẳng dám làm bậy.
Hợp đồng của nhà họ Lục chính là làm cho bọn họ nhận ra được điều này.
Bảo vệ kéo Ngọc Linh đi ra ngoài.
Bà Lục lặng lẽ đưa mắt nhìn Hoa Hiền Phương, bà ta cứ tưởng Hoa Hiền Phương sẽ rộng lòng tha thứ cho Ngọc Linh, nào ngờ thái độ của cô lại cứng rắn như thế.
Có vẻ như trước đây, bà ta đã đánh giá thấp cô rồi.
Hoa Hiền Phương không phải đóa hoa trắng lương thiện thánh khiết gì, trước đây cũng chỉ giả bộ tỏ ra nhu nhược, bây giờ đã lên làm bà chủ của gia đình, liền lộ ra đuôi cáo.
Nhưng những lời này bà ta chỉ có thể nhủ thầm trong bụng, không thể phát ra tiếng.
“Hiền Phương, con làm rất đúng, loại người tiểu nhân làm nhiều việc ác như thế này cần phải bị trừng trị nghiêm khắc.”
Ba ta còn chưa kịp dứt lời, Lục Vinh Hàn đã hừ nhẹ một tiếng: “Bây giờ bà cũng là người bị tình nghi, bà ngoan ngoãn trở về đợi cho tôi, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Bà đừng tưởng rằng có thể lừa gạt cho qua.”
Khóe miệng bà Lục co quắp “Tôi đây cây ngay không sợ chết đứng.
Tốt nhất là hãy điều tra ra được kẻ tiểu nhân đã vu hãm tôi.” Nói xong, bà ta giận đùng đùng bỏ ra ngoài.
Hoa Hiền Phương nhìn bóng lưng bà ta, đôi mắt hơi híp lại.
Bà cụ Lục sai người sửa sang lại toàn bộ căn phòng một chút, đợi đến khi chắc chắn rằng không còn vật gì hư hại nữa thì mới yên lòng.
Hoa Hiền Phương ngồi trên ghế sofa, uống nước trái cây, tựa như có chút suy tư: “Ma Vương Tu La, anh thật sự tin rằng mọi chuyện là do mẹ anh gây ra sao?”
Lục Kiến Nghi sờ cầm, trầm ngâm nói: “Không bài trừ khả năng bà ấy muốn trả thù em nhưng thủ đoạn low như thế, bà ấy là một người cẩn thận, chuyện này không hợp với tác phong làm việc của bà ấy.”
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Em cũng nghĩ như vậy, nếu thật là do mẹ gây ra thì bà ấy sẽ không bộc lộ danh tính thật của mình trên Facebook, cũng sẽ không dùng internet trong nhà để lên mạng mà sẽ tìm một tiệm internet ngầm, tránh bị điều tra ra địa chỉ IP.”
Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng vuốt mũi cô: “Thông minh, không hổ là vợ yêu của anh.”
Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước trái cây, hàng lông mày liễu hơi cong: “Nếu Facebook được tra ra ở biệt thự Lục Nam thi chắc chắn sẽ là người có quan hệ với mẹ, anh đoán thử xem có phải là do Lục Kiều Sam hay không?”
.