Túi sữa nhỏ gật đầu: “Mẹ, khi người ta chết đi, họ sẽ trở thành ma và bay lên thiên đường, phải không ạ?”
Hoa Hiền Phương không biết trả lời như thế nào: “Bảo bối à, có phải là gần đây con xem rất nhiều phim hoạt hình, cho nên xuất hiện ảo giác đó chứ không phải nhìn thấy ma đâu.”
“Nhưng trong phim hoạt hình làm gì có chú như thế?” Túi sữa nhỏ lắc lắc cái đầu
Hòa Hiền Phương xoa đầu: “Tại Bảo bối của mẹ mấy ngày nay không chơi IPad, cũng không xem TV, nên là có phải thấy mọi thứ lạ lẫm đúng không?”
“Dạ thôi được, con sẽ thử.” Túi sữa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Từ phòng tắm đi ra, cô đã dặn dò với Hứa Nhã Thanh là không cho trẻ con xem TV hay chơi game.
Cô ấy cũng không nói bất cứ điều gì về ma quỷ, chỉ là muốn bảo vệ thị lực của trẻ con thôi.
Trên đường về, lòng cô thấp thỏm bất an.
Vậy trên đời này thực sự có ma hay không?
anh Thạch về thật rồi à?
Hung thủ giết anh không nhận được sự trừng phạt xứng đáng nên anh ấy ở dưới suối vàng trở về tìm cô nhờ cô thay anh báo thù.
Một tia sáng sắc bén trong mắt xẹt qua,thay vì trở về nhà họ Lục cô liền trực tiếp đến công ty.
Cô gọi cho trợ lý Ngọc Kỳ: “Anh đi đến Giang Thành làm một việc cho tôi…”
Cô muốn thay anh Thạch đòi lại công bằng, giúp anh yên nghỉ nơi chín suối
Khi trở lại nhà lớn của nhà họ Lục, cô nhìn bốn xung quanh.
Có thể anh Thạch đang ở bên cạnh hoặc ở một trong góc nào đó, nhưng cô lại không thể nhìn thấy.
Theo học thuyết linh hồn, trẻ em dưới 6 tuổi có đôi mắt âm dương, chúng có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thể.
Vì vậy, Túi sữa nhỏ có thể nhìn thấy hồn ma của anh Thạch chăng, nhưng cô không thể nhìn thấy được, cô chỉ có thể liên lạc với anh qua những giấc mơ.
Đọc truyện tại # t r ù m t r u y ệ n .C OM #
Khi Lục Kiến Nghi trở về, thấy cô đang ngồi trên ban công, chăm chú vào cuốn sách điện tử trên tay.
Anh bước tới, ngồi bên cạnh cô: “Tiểu Quân đến chỗ của Hứa Nhã Thanh rồi à?”
“Ừ.” Cô gật đầu, đặt cuốn sách điện tử sang một bên, cầm ly nước lên và nhấp một ngụm nước trái cây.
Anh nhìn lướt qua nội dung trong sách, lộ ra vẻ mặt khó hiểu?”Sao lại nghiên cứu mấy thứ ma quái này?”
“Chỉ là đột nhiên có chút hứng thú, em muốn xem thôi.” Cô nhún vai, nói nhẹ.
Đôi mắt đen của anh lóe sáng lên và nói: “Em gặp ác mộng?”
Cô không trả lời mà chỉ nói: “Em nghĩ trên đời này chắc là có ma.”
Lục Kiến Nghi giữ hai vai cô: “Không nghĩ tới nó nữa, đi du lịch nghỉ ngơi có thể khiến em cảm thấy tốt hơn, ngày mai chúng ta đi đi.”
“Không phải em.” Cô lắc đầu “Là Tiểu Quân.
Chính Tiểu Quân ấy đã nhìn thấy hồn ma của anh ấy”.
Lục Kiến Nghi cô cùng kinh ngạc: “Tiểu Quân nói với em sao?”
“Ừ.” Cô ấy mím môi “Sách nói rằng trẻ em dưới sáu tuổi có thể nhìn thấy ma mà không cần nhắm mắt.
Em nghĩ linh hồn của anh Thạch chắc ở đâu đó.
Em là người lớn thì không thể nhìn thấy, nhưng Tiểu Quân lại có thể thấy ”
Một tia sắc bén lóe lên từ đáy mắt Lục Kiến Nghi, vốn dĩ anh cho rằng việc này khiến cho Hoa Hiền Phương kì lạ, nhưng không ngờ rằng ngay cả đứa trẻ cũng bị ảnh hưởng bởi cô.
Nhưng anh không tin trên đời này có ma thật, chắc phải có lý do gì đó.
Ngày hôm sau, anh đưa Hoa Hiền Phương đến biệt thự hồ quanh.
Lúc này đang là mùa bạch quả chuyển vàng, vàng rực cả một vùng thung lũng.
Hoa Hiền Phương đứng dưới gốc cây Bạch Quả, một cơn gió thoảng qua, những chiếc lá vàng lần lượt rơi xuống, giống như một cơn mưa hoa.
“Thật là đẹp.” Cô kinh ngạc mở to hai mắt.
Lục Kiến Nghi vòng tay qua vai cô: “Đừng đọc mấy sách linh tinh nữa, hãy thư giãn đi.”
Đêm đó Hoa Hiền Phương ngủ rất ngon, ngủ đến khi trời sáng, cũng không mơ thấy Thời Thông nữa
Cô phát hiện rằng dường như chỉ ở nhà lớn của họ Lục mới mơ thấy Thời Thạch, còn nơi khác thì không.
Điều này có nghĩa là hồn ma của anh đang ở nhà lớn nhà họ Lục chứ không đi đâu khác.
Nhưng tại sao lại là nhà lớn của nhà họ Lục?
Anh không về quê ở Giang Thành sao?
Đó là nơi anh sinh ra và lớn lên.
Càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Anh ta vẫn lang thang trong nhà họ Lục là muốn cô thay anh trả thù cho?
Hai ngày nay, ngày nào cũng được phơi nắng và cùng Lục Kiến Nghi đi dạo trong thung lũng Bạch Quả, ăn vài bữa ngon khiến cô mỗi ngày rất thoải mái và ngủ ngon.
Cô ấy gọi điện cho Túi sữa nhỏ, Túi sữa nhỏ đang ở với Hứa Nhã Thanh, và cũng không thấy bóng ma của Thời Thạch nữa
Có vẻ như anh đã ở lại nhà họ Lục và không đi cùng theo bọn họ.
Cuốn sách nói rằng những con ma hay bị giới hạn về mặt hành động, và chúng không thể đi đến nơi mà chúng muốn.
Nằm xuống ghế, ngửi thấy hương hoa tươi mát, Hoa Phương Hiền rất thoải mái và dần chìm vào giấc ngủ.
Lục Kiến Nghi bước tới, đưa tay vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của cô.
Nhìn vẻ ngoài của cô ấy, có ai biết rằng gần đây cô ấy luôn gặp ma.
“Nếu em thích ở đây, chúng ta sẽ ở thêm vài ngày,để tránh quay về em lại nghĩ linh tinh, không tốt cho sức khỏe.”
“Thật ra thì em không sợ đâu, dù là anh Thạch đi nữa thì cũng sẽ không làm em bị thương.” Cô nhún vai, cười nhẹ.
Một tia lạnh lẽo lướt qua trong mắt anh thể hiện vô cùng nghiêm túc: “Dù là ma hay người, anh cũng sẽ làm rõ mọi chuyện.Nếu nó thực sự là ma, anh sẽ bắt nó và tống vào trong đền”
Cô cảm thấy thất kinh, nếu không phải vì bất tiện vì cơ thể thì cô sẽ nhảy dựng lên: “Anh không được tìm một pháp sư hay thợ săn ma nào khác.
Em không cho phép anh làm tổn thương anh Thạch.
Nếu anh dám làm anh ấy bị thương, thì anh đừng trách em”
Lục Kiến Nghi cau mày: “Hoa Hiền Phương, trong lòng em, người bạn trai cũ đã chết kia còn quan trọng hơn người chồng hiện tại của em hay sao?”
Cô chống tay lên ghế đứng dậy, hai tay chống vào lưng hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Đây không phải là vấn đề quan trọng.
Anh Thạch là người thân của em, là bạn thân nhất của em.
Anh ấy tìm đến em chắc là vì bị oan và có phẫn uất, tên khốn đã giết anh ấy chỉ bị kết án một năm là được ra ngoài sống vui vẻ.
Trước đây em không thể thay anh ấy trả thù, nhưng bây giờ em muốn tên khốn đó bị trừng phạt.
Có như vậy anh ấy mới yên nghỉ nơi chín suối”.
Lục Kiến Nghi thở dài, tuy rằng trong lòng vẫn có chút phiền muộn, nhưng chỉ có thể đè nén hết thảy xúc động vì sợ khí tức thai nhi.”Người phụ nữ ngốc nghếch, anh hoàn toàn không tin vào ma quỷ.
Làm sao anh có thể đi tìm ma quỷ được, em nghĩ nhiều rồi.”
“Không phải là tốt.” Cô cong môi, bình tĩnh lại.
Nghĩ cũng đúng, Lục Kiến Nghi luôn chế nhạo những điều mê tín.
Làm thế nào anh ấy đi tìm ma được chứ?
Ngày hôm sau sau khi trở về, cô nhờ Khải Liên giúp cô mua ít tiền giấy, ra bờ sông đốt cho Thời Thông
Anh ấy ở dưới đó lâu như vậy, chắc là anh ấy đang thiếu tiền.
Phía sau gốc cây lớn, có một đôi mắt đang âm thần nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ trầm ngâm.
.