“Em có biết bản thân mình đang ở cùng với ai hay không? Em có biết người đã giết anh là ai hay không…”
Vẻ mặt đau đớn của anh ta, và giọng nói đầy ai oán của anh ta không ngừng vang lên trong não cô.
Đột nhiên, cô đã hiểu ra, vì sao hồn ma của anh ta vẫn chần chừ ở nhà họ Lục không đi? Tại sao anh lại muốn báo mộng cho cô?
Bởi vì người đàn ông kết hôn với cô đã hại chết anh ta và kẻ thù Hoa Phi!
Nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được.
Lục Kiến Nghi là một người vô cùng thận trọng, sẽ không lái xe khi đã uống say!
Mỗi lần anh uống rượu, đều sẽ để cho tài xế lái xe, sẽ không tự mình đi lái.
Hơn nữa, tìm người bao che cho mình cũng không phải tác phong làm việc của anh.
Cô ở lại trong phòng làm việc thật lâu, mới trở về.
Lúc Lục Kiến Nghi về nhà, cô đang cầm lấy một quyển tạp chí ô tô, ngồi ở trên ghế sa lon xem.
Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng nhìn, ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao đột nhiên em lại thấy hứng thú với ô tô vậy?”
Mặt cô không đổi sắc, cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt hết sức bình tĩnh: “Sắp tới sinh nhật của Hoa Phi rồi, em tính tặng cho thằng bé một chiếc xe làm quà sinh nhật, nên muốn tìm tạp chí để xem.”
Lục Kiến Nghi vươn tay ra ôm lấy vai của cô: “Loại chuyện nhỏ nhặt này em cứ giao cho anh làm là được rồi.”
Cô bĩu môi: “Tặng quà sinh nhật cho em trai mà còn để anh thay em làm, vậy thì cũng quá qua loa rồi đấy.”
Lục Kiến Nghi vuốt cái mũi nhỏ nhắn của cô: “Em trai của em không phải cũng là em trai của anh à?”
Cô cười cười, cầm tạp chí trong tay lật ra một tờ, phía trên là chiếc Bugatti phiên bản giới hạn.
Tạp chí này vốn dĩ là do cô đặc biệt chọn rồi đem đến đây, mục đích là vì thăm dò Lục Kiến Nghi.
“Wow, chiếc xe này đẹp quá, là phiên bản giới hạn đó, trên thế giới chỉ có ba chiếc, mỗi chiếc đều có màu sắc khác nhau.”
Lục Kiến Nghi nhún vai: Đây là mô hình xe của tám năm trước.”
“Em biết mà, em nghe nói trong đó có một chiếc màu đen đã được một người giàu có ở thành phố Long Minh mua rồi, anh nói thử xem đó là ai?”
Lục Kiến Nghi khẽ liếc cô, ánh mắt thâm trầm mà ý vị sâu xa: “Em nhìn trúng mẫu xe nào rồi?”
Những lời nói này như đang cố gắng nói sang chuyện khác.
Sự nghi ngờ và lo lắng trong lòng Hoa Hiền Phương càng thêm sâu hơn.
“Thật ra trước khi em trai của em xảy ra chuyện, nó đã nhìn thấy chiếc xe này trên mạng, còn nói giỡn là, ngày nào đó kiếm được tiền, trở thành người giàu có rồi, nhất định phải mua một chiếc, mang về sưu tập cũng được.
Cho nên, anh có thể giúp em một chuyện không, thay em điều tra xem rốt cuộc là người giàu có nào đã mua, hỏi anh ta xem có thể hay không nhường thứ yêu thích này, bán cho em? Em tin là ở thành phố Long Minh không có ai không dám cho cậu chủ Lục anh mặt mũi.”
Giọng nói của cô vẫn đang duy trì sự bình tĩnh, như mạch nước ngầm trước khi con sóng lớn ập đến, chậm chạp ngưng đọng lại.
Lục Kiến Nghi cũng không có phát giác ra điều gì, chỉ xoa xoa đầu cô: “Chiếc xe kia cho dù tốt đến đâu cũng đã qua tay người khác rồi, nếu em đi mua xe cũ đó, mặt của anh có thể ném đi được rồi.”
Trong mắt Hoa Hiền Phương hiện lên một tia lạnh lẽo không dễ dàng phát giác.
Có câu nói là, người nói vô tình, người nghe cố ý.
Cô có nghe thế nào cũng cảm thấy, anh là đang cố ý, muốn trốn tránh câu hỏi của cô.
Đây là anh đang chột dạ sao?
“Anh không nói cho em thì thôi, em tự mình đi tìm hiểu, tốt xấu gì em cũng là cô chủ của nhà họ Lục, chút chuyện nhỏ như thế này, những nhân vật nổi tiếng ở trong thành phố Long Minh này còn có thể không nghe ngóng được gì sao?”
Lục Kiến Nghi búng nhẹ lên trán cô một cái: “Sao hôm nay em cứ luẩn quẩn trong vấn đề cái xe cũ đó vậy?”
Một cơn tức giận dâng lên từ lồng ngực cô, cô đưa tay ra gỡ tay anh ra: “Em cứ thích luẩn quẩn vậy đấy, không thể nhổ ra được, nếu không tìm được chiếc xe kia em sẽ không bỏ cuộc.”
Lúc này Lục Kiến Nghi mới phát hiện ra sự khác thường của cô, người ta nói phụ nữ sau khi có thai, tính tình sẽ trở nên nóng giận thất thường, xem ra là sự thật rồi.
“Nếu em muốn tìm, thì giao cho thuộc hạ đi làm đi, không cho phép tức giận, sẽ không tốt cho con.”
Cô khẽ giật mình, quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt che giấu sự phán đoán: “Lục Kiến Nghi, không phải anh có rất nhiều xe phiên bản giới hạn sao? Sao lại không mua chiếc xe này? Không phải là lúc anh muốn mua, đã bị người khác đưa tay ra giành trước rồi nha?”
Cô từng bước một thăm dò anh, nhưng sâu trong đáy lòng, cô rất hy vọng chuyện này không có quan hệ gì với Lục Kiến Nghi.
Vẻ mặt của Lục Kiến Nghi hết sức lạnh nhạt, môi mỏng hé mở, hời hợt nói ra mấy chữ: “Anh chỉ mua những chiếc xe không còn sản xuất nữa.”
Những lời này lại khiến cho lòng Hoa Hiền Phương thoải mái hơn rất nhiều.
Xe của anh tất cả đều là độc nhất vô nhị.
Trên thế giới chỉ giới có ba chiếc xe này, nhưng đối với anh thì nó đã thành phổ biến rồi.
Cho nên, là Ngọc Kỳ nhầm lẫn rồi sao?
Chủ nhân của chiếc xe kia không phải là Lục Kiến Nghi? Hoặc là một người nào đó trùng tên trùng họ với anh?
Trên thế giới này ngay cả ngoại hình còn có thể giống nhau, nói chi là một cái tên?
Cô thở ra một hơi, nhưng đến khi thở ra lại nghẹn lại.
Nếu như không phải là Lục Kiến Nghi, vì sao hồn ma của Thời Thạch lại cứ quanh quẩn ở nhà họ Lục, rất lâu cũng không chịu rời đi?
Tại sao phải báo mộng nói với cô những lời kia?
Cô lại bắt đầu hoang mang, sương mù và mây đen trong lòng càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm, đông nghịt một mảnh chồng chất ở trong lòng, ép đến khi cô không thở nổi.
Cô cầm lấy ly trên bàn trà, uống một ngụm nước trái cây, cổ họng trở nên thoải mái hơn.
“Lục Kiến Nghi, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Chuyện gì vậy?” Anh nhướng mày.
“Anh phải trả lời thật, không cho phép nói dối em.” Cô không hề chớp mắt theo dõi anh, không buông tha bất kỳ manh mối nào trên mặt anh.
Anh hơi nhíu mày: “Anh đã bao giờ lừa em chưa?”
Cô khịt mũi một cái, mang theo chút cảm xúc đùa cợt.
Anh lừa cô rất nhiều chuyện đấy nhé, trên người Quang Kiều An còn đang che giấu bí mật chưa được giải đáp nữa đấy.
Cô nuốt nước miếng, mới bắt đầu lên tiếng: “Anh… Có từng lái xe khi say rượu không?”
Cô còn chưa dứt lời, đã bị anh búng lên trán một lần nữa: “Sao mà anh có thể làm ra chuyện này được?”
“Một lần cũng không có sao?” Cô tiếp tục hỏi.
“Không có.” Anh trả lời dứt khoát, thản nhiên mà không chút do dự.
Trái tim như mắc kẹt ở cổ họng của cô trong suốt thời gian qua dần dần trở về vị trí cũ.
Chuyện này chắc hẳn có điều gì đó kỳ lạ, cô phải điều tra thêm mới được.
Nếu thật sự chính là Lục Kiến Nghi, cô nên làm cái gì bây giờ?
Làm sao cô có thể sống cùng với một người đàn ông xảo trá, xấu xa, hèn hạ, vô sỉ chứ?
Hung thủ sát hại Thời Thạch chính là kẻ thù của cô, cho dù đối phương là ai, thù này cô nhất định phải báo!
“Em mệt rồi, muốn đi ngủ một lát.”
Cô muốn đứng lên, Lục Kiến Nghi vội vàng đỡ cô.
Càng thêm vài tháng, bụng càng thêm lộ ra, thân thể của cô cũng càng ngày càng nặng nề hơn.
Nằm dài trên giường, Lục Kiến Nghi áp lỗ tai lên bụng cô, vừa nghĩ tới, những đứa con yêu dấu của anh đang dần dần lớn lên, tình thương của người cha trong anh liền tăng lên.
Hoa Hiền Phương nhắm mắt lại, tâm loạn như ma.
Nếu như không có đứa con trong bụng, cô có thể rời đi không chút do dự.
Nhưng một khi đã có con rồi, muốn rời đi rất khó khăn.
Lục Kiến Nghi và nhà họ Lục không có khả năng để cho cô mang theo đứa bé đi, cô cũng không nỡ rời bỏ con mình.
Nếu như cô rời đi, Lục Kiến Nghi lại tìm cho bọn nhỏ một người mẹ kế ác độc, hành hạ bọn trẻ, thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được thở dài.
Lục Kiến Nghi cũng nhận ra, ngẩng đầu lên: “Sao lại thở dài nữa rồi?”
Cô chớp chớp mắt: “Ma Vương Tu La, gần nhất em vẫn luôn nghiên cứu về linh hồn, nghe nói hồn ma phần lớn sẽ đi lang thang ở hai nơi sau.
Một là nơi cuộc sống của mình diễn ra, cái này gọi là lưu luyến, một nơi khác chính là nơi ở của kẻ thù mình, cái này gọi là oán niệm.”
.