“Không phải anh đã nói với em là em nên giữ khoảng cách với Tần Nhân Thiên, sao em lại quên mất rồi?”
Hoa Hiền Phương mỉa mai: “Mặc dù tôi không hiểu Tần Nhân Thiên, nhưng tôi lại càng không hiểu anh.
Có đôi khi tôi cảm thấy anh còn nguy hiểm hơn anh ta.
Bởi vì anh là người cùng gối với tôi, nếu anh lừa dối tôi, tôi thậm chí còn không có cơ hội để trốn thoát.”
Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi chợt nổi lên.
Anh nắm lấy vai cô: “Thời Thạch đã chết rồi.
Em cứ nhất quyết vì một người đã chết từ bảy năm trước mà xảy ra mâu thuẫn với anh sao?”
Cô dồn hết sức lực để đẩy anh ta: “Mặc dù anh ấy đã chết, nhưng kẻ giết anh ấy vẫn còn sống, cho nên tôi không thể buông bỏ.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh lúc này có một khối cơ bắp đang co giật một cách mạnh mẽ: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Em cho anh ba tháng, ba tháng sao anh nhất định sẽ bắt anh ta đi nhận tội.”
Cô nhìn anh với một ánh mắt đầy u ám.
Những lời chỉ trích trong mắt cô giống như một mũi tên đâm xuyên qua trái tim anh.
“Thực ra, anh đã biết ai là kẻ đã giết anh ấy rồi, phải không? Chỉ là anh vẫn luôn cố tình trì hoãn thời gian, không muốn nói cho tôi biết.
Tôi đã hứa sẽ cho anh ba tháng, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho sự lừa dối của anh.
Tôi luôn cho rằng anh là một người đàn ông đứng đắn, nhưng tôi thật không ngờ anh lại một kẻ đạo đức giả, cứ dùng lời nói dối này để lấp lời nói dối khác.
Anh quả thực là một bậc thầy về diễn xuất.”
Vai của Lục Kiến Nghi chợt co thắt lại, giống như bị trúng một viên đạn.
Anh muốn giải thích, nhưng khi đôi môi mấy máy, anh lại không có từ nào để nói ra.
“Kết quả của chuyện này đúng là không như những gì anh đã tưởng tượng.
Hơn nữa, anh cũng không mong mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy.
Nhưng anh hứa với em, anh chắc chắn sẽ làm điều đó.
Anh chỉ cần ba tháng, ba tháng sau anh sẽ nói với em tất cả mọi thứ.
Vì vậy, em nhất định phải tin anh.”
“Tôi có thể cho anh ba tháng, nhưng anh cũng đừng mong đợi chúng tacó thể trở về như trước đây.” Cô lạnh lùng để lại những lời, đi ra ngoài.
Lục Kiến Nghi vừa cảm thấy buồn bực mà cũng thấy thật phiền não, nhưng anh lại không có cách nào để giải tỏa mà chỉ có thể hung hăng đánh vào vách tường một cái.
Mỗi khi mối quan hệ của hai người bọn họ trở nên hài hòa hơn một chút thì lại có một sự cố đột ngột xảy ra và kéo bọn họ trở lại vạch xuất phát.
Điều này đã làm cho mọi nỗ lực của anh đều biến thành tro bụi.
Sau khi mẹ Hoa làm xong món súp thì lập tức gọi tất cả mọi người vào ăn tối.
Tần Nhân Thiên ăn một cách rất ngon miệng: “Cô ơi, cô nấu món ăn rất ngon.
Con đã lâu rồi chưa được ăn một món ngon như vậy.”
“Nếu thích ăn thì hãy ăn nhiều hơn một chút.” Mẹ Hoa mỉm cười.
Tần Nhân Thiên uống một ngụm canh rồi nở một nụ cười mê người: “Con đột nhiên phát hiện ra con không nên gọi là cô.
Nếu Hiền Phương đã là em gái kết nghĩa của con thì cô nên là mẹ nuôi của con còn chú nên là bố nuôi của con và Hoa Phi cũng là em trai của con.”
“Cũng có thể coi là như vậy.” Mẹ Hoa mỉm cười tốt bụng.
Tần Nhân Thiên bưng ly rượu trong tay lên: “Vậy con xin kính bố nuôi và mẹ nuôi một ly.”
“Tốt, tốt.” Bố Hoa mỉm cười rồi nâng ly rượu vang lên và uống với anh ta một ly.
Còn mẹ Hoa thì lấy trà thay rượu.
Trong mắt Lục Kiến Nghi chợt hiện lên một tia lạnh lẽo không thể diễn tả được.
Anh vẫn luôn cảm thấy Tần Nhân Thiên đang có dụng ý khác.
Bốn năm trước, Hứa Nhã Thanh đã dùng vẻ ngoài làm vỏ bọc để khiến anh ta tê liệt, làm cho anh mất đi cảnh giác và không kịp thời ngăn cản âm mưu của anh ta.
Tần Nhân Thiên đừng hy vọng vào việc có thể bắt chước anh ta.
Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó có thể xảy ra thêm một lần nữa nữa.
Anh không cho phép ai có suy nghĩ mờ ám với người phụ nữ của mình.
“Bố ơi, hai người bố vợ và con rể chúng ta cũng hiếm khi được ăn một cơm cùng nhau.
Vì thế, hôm nay con sẽ uống hai ly với bố.”
Anh cầm chai rượu lên, đang định rót rượu vào ly thì bị Hoa Hiền Phương nhanh tay đoạt lại: “Anh không thể uống rượu, một giọt cũng không thể uống được.”
Anh xua tay: “Anh không sao.
Dù sao hôm nay cũng là một ngày hạnh phúc nên anh muốn uống một chút.”
Trong thực tế, anh lại không hề cảm thấy hạnh phúc mà chỉ thấy chán nản.
Chỉ là sau khi cô bị trêu chọc, trái tim thấy vô cùng khó chịu nên anh mới muốn uống rượu.
Hoa Hiền Phương tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch mà mắng anh: “Dạ dày của anh vẫn luôn không được tốt.
Mà bác sĩ cũng đã nói, anh không được đụng vào rượu dù chỉ là một giọt nhỏ.”
Hoa Phi nhận chai rượu từ trong tay chị gái: “Đúng vậy, anh rể, anh không thể uống rượu.
Bốn năm trước, sau khi chị gái gặp tai nạn, anh vẫn luôn uống rượu, uống đến mức bị bệnh dạ dày.
Bây giờ chị gái em đã về rồi, anh cũng phải chăm sóc cái dạ dày của mình cho tốt.
Đừng đụng đến rượu nữa.”
Mẹ Hoa: “Chuyện gương vỡ lại lành của hai đứa đến cũng không dễ dàng gì.
Sau này hai đứa nhất định phải biết quý trọng lẫn nhau.”
Trong miệng Lục Kiến Nghi giống như đang ngậm một mảnh hoàng liên, cực ký đắng.
Cảm giác đắc này lan truyền từ đầu lưỡi đến toàn bộ nội tạng bên trong anh.
Cô chính là vật báu đã mất nhưng được tìm lại của anh, anh cũng rất muốn trân trọng cô.
Nhưng trong lòng cô lại không có vị trí của anh mà chỉ có Hứa Thanh Nhã và tên Thời Thạch đã chết kia.
Anh cố gắng kéo khóe miệng ra, từ cơ bắp cứng nhắc vắt ra một nụ cười: “Mẹ yên tâm, con và Hiền Phương nhất định sẽ sống với nhau đến già.
Con sẽ không bao giờ để cô ấy rời bỏ tôi nữa.”
Hoa Hiền Phương cúi mặt xuống.
Cô dùng đôi lông mi dài rậm rạp che khuất đôi mắt đầy tâm sự và vẻ đau buồn của mình.
Cô đã không biết làm thế nào để ở chung với Lục Kiến Nghi.
Cô không thể quên được Thời Thạch.
Hơn nữa, cô cũng không thể quên được cái chết thảm thương của anh ta.
Như vậy thì sao cô có thể dành cả cuộc đời của mình để sống với kẻ đã giết anh ta được chứ?
“Mẹ ơi, hôm nay mẹ làm món vịt này đúng là vừa thơm lại vừa ngon miệng.
Lâu rồi, con không có được ăn một miếng vịt giòn như vậy.” Cô khéo léo thay đổi chủ đề.
Mẹ Hoa thay vậy thì gắp cho cô một cái chân vịt: “Bây giờ con đang ăn ba người, cho nên con cần phải ăn nhiều một chút.”
Sau đó, Tần Nhân Thiên cùng bố Hoa uống rượu.
Mọi người thì cùng nhau nói chuyện phiếm.
Sau khi ăn xong, Hoa Hiền Phương và mẹ đi dạo trong khu vườn trên tầng thượng.
Lục Kiến Nghi và Tần Nhân Thiên cũng đi lên và đứng ở một góc trong sân thượng.
“Rốt cuộc vì sao anh lại đến Giang Thành?”
Lục Kiến Nghi dùng giọng điệu chất vấn để hỏi.
Dù sao anh cũng không muốn đôi co cùng anh ta.
Nhưng anh ta lại chỉ nhún vai và nói với giọng điệu bất cẩn: “Không phải tôi đã nói là tôi đến chơi hay sao?”
Đôi mắt đen nhánh của Lục Kiến Nghi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trong bóng đêm: “Tần Nhân Thiên, tôi mặc kệ anh đang có ý đồ gì.
Nhưng anh đừng có nghĩ đến việc cướp mất vợ của tôi.
Tôi sẽ luôn theo sát mọi hành động của anh.”
Tần Nhân Thiên dùng sắc mặt u ám nhìn anh mà khóe miệng nở một nụ cười lạnh co mang theo sự khiêu khích: “Em rể à, sao nhìn anh lại có vẻ không tự tin nhơ vật chứ? Dù sao, anh cũng đường đường là cậu chủ bậc nhất của Thành phố Long Minh này mà cũng có lúc sợ bản thân mình sẽ thất bại sao? Thực ra, tôi cảm thấy vị trí của anh trong lòng em gái tôi cũng rất cao, chỉ là Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh xếp trên anh một chút thôi.
Mà cũng đúng thôi, dù sao cô ấy và Thời Thạch cũng Hứa Nhã Thanh cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm mười năm năm làm sao anh có thể so sánh được chứ.
Hơn nữa, trên thực tế, Hứa Thanh Nhã và Hiền Phương còn có đoạn tình cảm bốn năm, mà giữ hai người bọn họ còn có một đứa con.
Nhưng thời gian anh và cô ấy ở bên cạnh nhau cũng chỉ có nửa năm, mà trong nửa năm này, hai người đều sống với nhau trong sự khó chịu.
Vì vậy, tôi thấy, anh muốn vượt qua bọn họ cũng là chuyện khá khó khăn đấy.”
Lời này đá đánh trúng vào điểm chết của Lục Kiến Nghi.
Khuôn mặt của anh lập tức có chút trắng bệch, nhanh anh vẫn cố gắng để giữ được sự bình tĩnh.
“Tôi cũng không có giời gian để ở đây mà đôi co với anh.
Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, một người ngoài cuộc như anh làm sao có thể hiểu được chứ?”
“Không phải người xưa vẫn thường có câu nói người trong cuộc thì mê muội, người ngoài cuộc lại sáng suốt hay sao?” Tần Nhân Thiên nói lại một câu.
“Tôi cũng không cần phải tranh cãi chuyện này với anh, anh chỉ cần nhớ một sự thật chính cô ấy sẽ luôn luôn là vợ tôi.” Lục Kiến Nghi lạnh lùng nói, sau đó anh lập tức quay lại và rời đi.
Nhìn bóng lưng anh, khóe miệng của Tần Nhân Thiên chợt nhếch lên một nụ cười lạnh có vẻ quỷ dị.
.