Hoa Hiền Phương hít sâu hai hơi, ép mình phải bình tĩnh.
Trong khoảnh khắc cô cảm thấy mình thật buồn cười, thế mà cô lại muốn bào chữa thay cho hung thủ hại bạn trai cũ và em trai mình?
“Anh…anh cứ việc nói thẳng đi, đừng có thừa nước đục thả câu.”
Tần Nhân Thâm hớp một hớp rượu vàng, dừng lại một lúc mới chậm rãi mở miệng: “Chủ xe là người mà anh và em đều rất quen thuộc, Thành phố Long Minh đệ nhất thiếu gia Lục Kiến Nghi.”
Ngón tay trong túi của Hoa Hiền Phương nhẹ run, cô giả vở khiếp sợ: “Chuyện này không thể nào được, anh đã điều tra xong rồi sao?
“Anh đã tự phái người đi trụ sở chính của Bugatti để điều tra, làm sao sai được?” Tần Nhân Thâm vô cùng khẳng định: “Đêm hôm đó có khi là lần đầu tiền nó được lái ra ngoài, sau khi xảy ra chuyện thì bị niêm phong.”
Áo lót Hoa Hiền Phương nhễ nhại mồ hôi, bất an như bóng đêm lặng lẽ bao vây lấy cô: “Không thể nào là Lục Kiến Nghi được, anh ấy là người rất cẩn thận, làm sao lại bị say rượu được.”
Sâu trong nội tâm cô cảm thấy thật xấu hổ bởi lời nói dối của mình, có lẽ Thời Thạch đang đứng một góc nào đó nhìn cô, dùng sự bi thương thất vọng và phán xét nhìn cô.
Nhưng cô đâu phải vì mình, cô cũng không phải vì Lục Kiến Nghi mà vì đứa con của cô.
Con cô không thể không có bố!
Tân Nhân Thâm bỗng đưa tay ra, phủ lên bờ vai của cô, hành động này làm cô giật mình, dường như toàn thân đều run rẩy.
“Em gái, em đừng quá căng thẳng, anh không nói là Lục Kiến Nghi.
Loại người đa mưu túc trí như anh ta, lúc làm việc không lọt khe nước làm sao có thể mắc sai lầm nhỏ xíu như thế này?”
Lúc này, Hoa HIền Phương thật sự giật mình, phải nói là khiếp sợ!
Trong một sát na, cô tựa như bị ngâm qua nước suối một phen, các tế bào toàn thân được thả lỏng.
“Không phải Lục Kiến Nghi thì là ai?”
Đôi con ngươi màu trà của Tần Như Thâm lộ ra dưới ánh đèn sâu thảm, giống như giếng cổ ngàn năm “Hôm đó trùng hợp là ngày kỉ niệm của hoàng để, Lục Kiến Nghi chắc chắn ở Long Minh, không thể nào chạy đến Giang Thành được.
Cho nên mặc dù chủ xe là anh ta nhưng người lái lại không phải.”
Lời của anh ta còn chưa dứt, gánh nặng ngàn cân trên vai của Hoa Hiền Phương cũng được hạ xuống.
Không phải Lục Kiến Nghi!
Thật là tốt!
Không phải Lục Kiến Nghi!
Cô đã nói mà, một người vô cùng hoàn mỹ như anh làm sao có thể làm ra chuyện ác liệt đến vậy chứ?
Nhưng sự ung dung mới xuất hiện liền biến mất.
Mặc dù Lục Kiến Nghi không gây tai nạn nhưng nhất định anh biết hung thủ là ai!
Hơn nữa rất có thể ngay từ đầu anh đã biết.
Anh muốn bao che cho hắn ta, muốn thay hắn ta chối bỏ trách nhiệm!
“Anh, anh đã tra ra được người kia là ai chưa?”
“Vẫn chưa, bên cạnh Lục Kiến Nghi nhiều người như vậy, nếu điều tra từng người một phải cần thời gian.” Tần Nhân Thâm vuốt tay.
Chút tức giận như ánh lửa thoáng qua trong mắt Hoa Hiền Phương: “Em đi hỏi Lục Kiến Nghi.”
Tần Nhân Thâm tỏ vẻ kì lạ: “Em chắc rằng anh ta sẽ nói cho em sao? Chuyện này sợ là anh ta đã sớm biết nhưng lại một mực yên lặng, không phải là hy vọng em không biết chân tướng thì là gì?”
Lời này như gãi đúng chỗ ngứa, đâm vào lòng Hoa Hiền Phương.
Cô nhổm người đứng lên: “Anh ta không muốn nói cũng phải nói.”
Cô vội vã đi ra ngoài, nhìn bóng lưng của cô, Tần Nhân Thâm hơi híp mắt, khóe miệng gợn lên một nụ cười quỷ quyệt.
Mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của anh ta.
Bây giờ, anh lật tay là có gió có mưa!
Hoa Hiền Phương trở về nhà họ Lục liền trực tiếp đi tới thư phòng của Lục Kiến Nghi, lúc này, bình thường anh đều ở trong thư phòng này.
Anh khóa cửa, cô đưa tay gõ mấy cái: “Lục Kiến Nghi, mở cửa.”
Lục Kiến Nghi đi tới, mở cửa, khẽ mỉm cười: “Em về rồi à?”
Cô không thèm nói nhảm với anh ta, đóng cửa lại, khóa trái để tránh cho người khác quấy rầy.
“Tôi tra ra được chủ xe của chiếc xe gây ra tai nạn xe ở Giang Thành bảy năm trước rồi.” Cô nhìn anh chằm chằm, nói ra từng chữ.
Nụ cười trên mặt Lục Kiến Nghi vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt thâm trầm không thể nói rõ.: “Em thật sự là không buông tha.”
Cô cười nhạo một tiếng, vẻ mặt vô cùng châm chọc: “Chẳng lẽ phạm pháp không nên ngồi tù, giết người không cần đền mạng sao?”
Lục Kiến Nghi nặng nề thở dài: “Anh nói sau ba tháng nữa nhất định bắt người gây họa đứng ra chịu tội, em không thể chờ được hay sao?”
Lửa giận bốc cháy hừng hực trong lồng ngực cô: “Nếu như người bị thương hay chết đi là người thân yêu nhất của anh anh còn có thể ung dung bình thản như thế này hả?”
Khóe miệng Lục Kiến Nghi hạ xuống, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghẹt lại, cố gắng nuốt nước miếng, anh mới nói ra: “Anh hiểu cho tâm trạng của em, chỉ là…”
Lời anh chưa nói xong đã bị Hoa Hiền Phương ngắt ngang, cô không muốn lãng phí thời gian nghe những lời qua loa lấy lệ của anh, cô chỉ muốn biết chân tướng.
“Thôi được rồi, chúng ta trở lại chuyện chính, chiếc xe Bugatti kia có phải là của anh không?”
Đôi môi mỏng xinh đẹp của Lục Kiến Nghi mím thành đường thẳng: “Nếu em đã biết thì cần gì phải hỏi tôi.” Giọng nói của anh rất trầm, rất nặng, tựa như là một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
“Bởi vì tôi phải biết rõ chân tướng!” Cô tức giận trợn mắt nhìn anh ta, trong mắt hừng lên ngọn lửa, trên mặt là vẻ oán hận: “Đêm hôm đó ai là người lái xe của anh?”
Mâu thuẫn sâu sắc lan tràn ra trong mắt Lục Kiến Nghi, lan ra cả khuôn mặt anh.
Anh không nói gì, không khí trong phòng dần bao phủ bởi sự yên lặng đáng sợ.
Mắt cô không nháy nhìn anh chằm chằm, thẳng tắp.
Bỗng nhiên cô cười lên, tiếng cười tràn đầy giễu cợt, bi ai và thất vọng.
“Anh biết không? Thật ra thì tôi đã sớm biết chủ xe là anh, ngày hôm đó tôi nhắc đến xe Bugatti với anh thì tôi đã biết.
Tôi cho là người lái xe cũng là anh, là anh say xỉn gây tai nạn bỏ trốn, rồi còn tìm người gánh tội.
Là anh đụng chết Thời Thạch, đụng em trai tội bị thương.
Bi kịch của tôi đều nhờ anh tạo ra.
Tôi cảm thấy mình là con ngu nhất trên đời, lại chung chăn chung gối với một tên hung thủ giết người.
Rất nhiều lần tôi đều suy nghĩ có nên báo cảnh sát hay không, có nên cho mọi người biết chuyện không, có nên để mọi người biết mặt mũi kinh tởm của anh không?”
Cô dừng lại, một làn sóng nhiệt vọt lên trong mắt cô: “Nhưng sau khi anh xảy ra chuyện tôi ý thức được rằng con tôi không thể không có cha, tôi đem lương tâm mình vứt vào trong đống cứt chó để cho nó thối rữa bốc mùi, tôi tự nói với mình rằng chỉ cần anh có thể đến trước mộ phần của anh Thạch sám hối nhận tội tôi sẽ tha thứ cho anh, từ nay trở đi không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.
Nhưng hôm nay tôi mới thật sự biết được chân tướng, hóa ra anh không phải người gây họa mà là đi bao che cho tên khốn kia, muốn để hắn tiêu dao ngoài vòng pháp luật.”
Cơ mặt Lục Kiến Nghi kịch liệt co lại, ngực anh giống như bị tông vào, rất đau.
Cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ mình và Hiền Phương lại xảy ra hiểu lầm đáng sợ bực này!
“Trách sao được, tính khí của em trở nên tệ vậy, ánh mắt nhìn anh như nhìn kẻ thù.”
Cô bước từng bước lớn về phía trước nắm cổ áo anh: “Tối muốn anh phải nói cho tôi biết, người kia là ai?”
.