Ánh mắt cô nóng rực như lửa, Lục Kiến Nghi cảm thấy cả người mình bốc cháy, dường như bị đốt thành tro bụi.
“Cô gái ngốc, chuyện anh đã đồng ý với em nhất định anh sẽ làm được, chỉ mong em thông cảm cho anh một chút.”
Đây là nhất định phải giấu giếm.
Cô từ từ buông lỏng tay, tựa như trong nháy mắt mất đi hết tất cả sức lực, hay cả thở thôi cũng trở nên khó khăn, tim tựa như ngừng đập.
“Bốn năm trước hẳn là anh cũng biết chuyện này nhỉ, cho nên anh mới phải giả vờ giả vịt giúp thằng Phi chữa bệnh? Tìm người gánh tội thay cũng là anh làm, đúng không? Anh trăm phương nghìn kế thay hung thủ rũ bỏ trách nhiệm, để nó gã cả đời tiêu dao ngoài vòng pháp luật! Anh thật dối trá, thật là xảo quyệt.
Anh không phân biệt được đúng sai, không rõ trắng đen, tên cặn bã, anh chính là đồng lõa của tên giết người!”
Gào thét ra những lời này dường như gom hết sức lực trong thân thể cô, cả thân thể cô bây giờ run rẩy, giọng nói trong miệng cũng lúc cao lúc thấp.
“Cô gái ngốc, em đừng quá kích động.” Lục Kiến Nghi muốn ôm cô, để cô bình tĩnh lại nhưng khi tay vừa chạm vào vai thì bị cô hất ra: “Đừng đụng vào tôi, bắt đầu từ bây giờ không cho phép anh chạm vào tôi, một tên cặn bã không xứng đáng làm chồng tôi!”
“Tên cặn bã” ba chữ này như sấm rền đánh vào đỉnh đầu của Lục Kiến Nghi, làm cho ngũ quan tuấn mỹ của anh như đưa đám: “Quả thật anh biết chiếc xe kia gây ra tai nạn, lúc người phía dưới báo cáo lên, nói tất cả đã xử lí xong nên anh cũng không hỏi tới.
Hôm đó em gặp anh tìm chủ xe anh mới gọi cho người phụ trách tới hỏi thì mới biết người bị xe đụng là Thời Thạch và Phi.”
Hoa Hiền Phương không còn lòng dạ nào để phân biệt đúng sai trong lời nói của anh ta nữa, cô chỉ cần một cái tên: “Tại sao anh phải bao che người gây họa? Gã là thuộc hạ của anh hay người có mối quan hệ đặc biệt với anh?”
Lúc cô nghĩ lại, Lục Kiến Nghi không thể vì một thuộc hạ không quan trọng mà ảnh hưởng thanh danh một đời của mình.
Người này nhất định có mối quan hệ mất thiết với anh cho nên anh mới không tiếc việc ngửa bài với cô bao che cho gã.
Lục Kiến Nghi năm tay cô, cô muốn rút ra nhưng anh càng nắm chặc, không buông: “Có phải chỉ cần anh mang người đó đến trước mộ phần sám hối thì chuyện này sẽ qua không?”.
Truyện Khoa Huyễn
Cô cười lạnh một tiếng “Lúc trước đồng ý với anh như vậy là vì tôi nghĩ người đó là anh.
Nhưng giờ thì khác rồi, tôi phải xem xem tên đó rốt cuộc là ai, có xứng đáng được tha thứ không.”
Lục Kiến Nghi nhấp môi dưới, đáy mắt thoáng qua vẻ sắc bén: “Lúc trước em nói có người đang tra chuyện này là ai?”
Cô thấp giọng hừ một tiếng: “Tôi sẽ không cho anh biết, quỷ mới biết anh có phái người đi ngăn cản anh ấy điều tra chân tướng không.”
Lục Kiến Nghi không nói, có một chút ưu thương khó thấy giống như sương mù bao vây lấy anh.
Giữa anh và Hoa Hiền Phương dường như có một cái hố rất sâu rất rộng, hơn nữa lại càng ngày càng rộng càng ngày càng sâu, dường như muốn đem cô và anh tách ra một trăm lẻ tám dặm.
“Cô ngốc, anh không giống em nghĩ như vậy, anh chỉ sợ có người mượn chuyện này gây ra sóng gió.”
Cô khịt mũi cười một tiếng, vô cùng châm chọc: “Anh cho là có người gây sóng gió, nhưng trong mắt tôi thì người đó đang bảo vệ chính nghĩa.
Còn cái tên khốn gây tai nạn bỏ trốn và anh bao che lấp liếm mới chính là tội phạm.
Anh cho là mình còn tồn tại được bao lâu? Thiên hạ này có bức tường nào không lọt gió đâu anh, chỉ cần bọn tôi đi đào lên thì nhất định có thể moi đầu hắn ra, đến lúc đó tôi sẽ khiến gã nợ máu phải trả bằng máu!”
Nói xong, cô hất tay anh rồi đi thẳng ra ngoài, nếu anh ta không nói thì cô tự đi thăm dò.
Không tra ra chân tướng, cô thề không bỏ qua.
Lục Kiến Nghi đấm một đấm lên bàn sách, anh dùng sức rất lớn, bàn học ‘bùm’ một tiếng nổ tung nứt ra một cái khe.
Đêm đã khuya mà Hoa Hiền Phương vẫn chưa trở về phòng, cô ngủ chung với túi sữa nhỏ.
Ngày hôm sau, lúc Lục Kiến Nghi vừa mới rời đi, cô đã thu dọn hành lí mang con về nhà mẹ đẻ.
Tối hôm qua cô đi gặp bà cụ Lục rồi, nói là ba mẹ cô tới nên cô muốn đi ở với họ mấy ngày, bà cụ không biết cô và Lục Kiến Nghi gây gổ nên tất nhiên sẽ không ngăn cản.
Bước vào trong xe.
Túi sữa nhỏ khoanh tay thở dài “Mẹ, mẹ lại gây gổ với ba Ma vương à, hai người mới ở chung mấy ngày.
Ba ngày gây một trần làm cho người khác không chịu nổi.”
Hoa Hiền Phương ngổn ngang trong gió: “Ba mẹ không có gây gỗ, ông bà ngoại con tới mẹ tất nhiên phải qua ở với ông bà của con.”
Túi sữa nhỏ mím miệng “Đừng tưởng con là con nít dễ gạt, một qua mẹ còn ngủ trong phòng con.
Chỉ có lúc gây gổ mẹ mới tới phòng con ngủ tôi, nghiêm trọng hơn mẹ sẽ bỏ nhà ra đi, giống như bây giờ.”
Hoa Hiền PHương xoa đầu cậu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Mẹ nói không gây gỗ tức là không gây gỗ, con nít còn nhỏ không được suy đoán lung tung chuyện người lớn.”
Túi sữa nhỏ lè lưỡi không nói.
Nhìn dáng vẻ của mẹ chắc đang còn tức giận, lần này rất căng đây.
Trong biệt thự, mẹ Hoa hầm cho con gái một bát canh gà.
Hoa Hiền Phương đem tức giận hóa thành thèm ăn, uống liền ba bát lớn.
“Mẹ, canh gà mẹ nấu là ngon nhất.
Mặc dù đầu bếp nhà học Lục giỏi thật nhưng so với mẹ vẫn kém một chút đấy.”
Hoa Phi cười he he nói: “Tất nhiên rồi, trước kia chỉ cần mẹ mình nấu canh là cả xóm đều ngửi thấy mùi thơm.
Anh em Hoa Mộng Lan chạy tới xin uống ké, còn ăn hết đùi gà, không biết ngại là gì.”
Nhắc tới Hoa Mộng Lan, mẹ Hoa thở dài: “Con bé Mộng Lan kia chả biết nghĩ gì lại chọn một ông già còn lớn hơn bác cả tụi bây một tuổi.”
“Người ta nhìn trúng tiền, đâu phải người.” Hoa Phi bĩu môi một cái.
Mẹ Hoa nhìn anh một cái, nghiêm túc nói: “Thằng Phi, sau này con chọn vợ nhất định phải cẩn thận, mấy cái thứ tham tiền tính xấu nhất định không được để ý.”
Vẻ mặt anh tuấn của Hoa Phi lộ ra một chút vẻ trêu đùa: “Mẹ, mẹ yên tâm, con đảm bảo chọn cho mẹ một cô con dâu hiền lương thục đức luôn.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “mẹ, mẹ không biết chứ con gái theo đuổi nó xếp hàng từ mặt đất lên tới cung trăng, con chỉ sợ nó chọn hoa mắt xong chẳng biết chọn ai.”
Hoa Phi làm mặt xấu: “Chả liên quan, dù sao em còn trẻ, từ từ chọn.”
“Nói cũng đúng, không vội, dù sao mẹ cũng có cháu ngoại rồi, không vội ôm cháu.” Ba Hoa ôm túi sữa nhỏ ngồi cạnh cười nói.
UỐng xong canh, Hoa Hiền Phương một mình tản bộ trong sân, Hoa Phi đi tới: “Chị, không phải là chị lại gây gỗ với anh rể rồi lén chạy ra ngoài chứ?” Giọng nói của anh tuy nhỏ nhưng lại lọt vào tai cô.
Hoa Hiền Phương ngổn ngang trong gió “Tại sao chị muốn đến ở với ba mẹ lại thành gây gỗ với Lục Kiến Nghi?”
Hoa Phi xoa tay “Bởi vì chị có thói quen hễ gây gỗ là bỏ nhà ra đi.”
HOa Hiền Phương muốn hộc máu, không phải là cô bỏ nhà ra đi, chẳng qua là không thấy không phiền, cũng là để mình có thể yên tĩnh một chút.
“Hoa Phi, từ nhà họ Lục tới đây phải mất hai giờ đi xa, chị ôm hai quả dưa hấu lớn chạy tới chạy lui chẳng lẽ không biết mệt?”
Hoa Phi thầm thở dài, nhìn chân mày chị nhíu chặt, tính khí nóng như này không phải gây gỗ mới lạ.
Nhưng anh không có hỏi, chỉ nói: “Mới nãy lúc uống canh anh rể nhắn tin, hỏi là chị có ở đây không, chắc là ảnh sắp tới rồi.”
.