Ý chí của Hoa Hiền Phương bị tan vỡ chỉ trong phút chốc.
Cô ngồi dậy, cầm lấy cây dù, chạy ra phía bên ngoài.
Gió bên hồ lạnh thấu xương, cô theo bản năng rùng mình một cái, vội vàng quấn chặt chiếc áo khoác của mình.
Lục Kiến Nghi ướt sũng, nước trên tóc liên tục chảy xuống dọc theo khuôn mặt, trông giống một dòng suối nhỏ.
Sắc mặt của anh tái nhợt đến đáng sợ, tựa như đá cẩm thạch vậy, không có một chút màu máu nào hết, ngay cả bờ môi cũng trắng bệch.
Hai cánh tay của anh rũ xuống bên người, mu bàn tay máu thịt be bét đã trở nên sưng đỏ bởi vì bị nước mưa cọ rửa, đáng sợ tới nỗi chỉ liếc thoáng qua cũng có thể khiến người nhìn phải rùng mình, tạo ra cảm giác dường như bàn tay đó sắp trở thành tàn phế vậy.
Cô vô cùng hoảng sợ, kêu to: “Lục Kiến Nghi, anh điên rồi sao? Anh làm gì ở nơi này suốt cả đêm thế hả?”
Một nụ cười gượng gạo cực kỳ thê thảm từ từ xuất hiện trên khuôn mặt anh, anh thở dốc một hơi, tựa như một con thú đang bị thương nặng đang gắng sức kéo lại một hơi tàn: “Không cần phải để ý đến anh, chờ khi nào mưa tạnh là em có thể đi rồi.”
Cô khẽ cắn môi, vươn tay ra, áp lòng bàn tay lên trán của anh.
Trời ạ, nóng hầm hập thế này, nóng đến mức làm tay của cô suýt bị bỏng.
Cái tên này lúc nào cũng vậy, mỗi lần bị cô chọc giận đều sẽ làm ra trò ngu ngốc tự sát ngược đãi bản thân này.
“Nếu như anh chết, tôi sẽ mở một chai sâm panh để ăn mừng cho sự tự do của tôi.” Cô tức giận nói.
“Được.” Anh thấp giọng thốt ra một chữ, dáng vẻ cam chịu cùng với thái độ hờ hững như muốn bảo cô mặc kệ để anh tự sinh tự diệt, như thể đang giúp cô hoàn thành nguyện vọng mà cô vừa nói.
“Lục Kiến Nghi!” Cô choáng váng.
Chắc hẳn tình hình hiện tại của anh đang rất tệ, không chỉ bị cảm lạnh vì đã ngâm nước mưa trong thời tiết nổi đầy gió lạnh mà vết thương còn bị nhiễm trùng nhiễm khuẩn.
Nếu không được chữa trị kịp thời, không chừng anh sẽ thực sự chết mất.
“Nếu anh không trở về, tôi sẽ ngồi ở chỗ này đội mưa cùng anh.
Tôi là phụ nữ có thai, nếu như tôi bị cảm, con của anh sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ đâu.”
Cô còn chưa nói dứt lời, Lục Kiến Nghi đã nhảy dựng lên: “Người phụ nữ ngốc nghếch này, em mau chóng cút trở về cho anh.”
Chân của anh có hơi tê, đi loạng chà loạng choạng vài bước mới đi đứng được như bình thường.
Cũng may thân thể của anh khoẻ mạnh, nếu như những người khác dám ngược đãi bản thân giống anh lúc này thì hẳn là đã ngất đi từ lâu rồi, phải gọi xe cấp cứu.
Sau khi trở về nhà, Hoa Hiền Phương gọi điện thoại cho bác sĩ, tiếp đấy còn băng bó vết thương cho anh, rồi lại lấy cho anh thuốc cảm lạnh cùng với thuốc tiêu viêm.
Hoa Hiền Phương quá mệt mỏi, thậm chí còn chẳng thèm trút ra cơn tức giận trong lòng.
“Lục Kiến Nghi, anh đúng là một tên khốn nạn.”
“Anh cũng nghĩ vậy.” Anh tự giễu cười một tiếng.
“Cho dù anh có làm gì đi chăng nữa, tôi… tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.” Vẻ mặt của cô thể hiện rất rõ sự quyết liệt.
“Anh biết, nhưng anh sẽ không buông tay.” Anh nói cực kỳ dứt khoát, từng chữ đều thể hiện sự kiên quyết trong lòng anh, không cho phép tồn tại bất cứ khả năng dao động nào.
Cô cắn răng, trong lòng kìm nén nỗi oán hận lâu như vậy, không phải chỉ vài câu nói ngon ngọt là có thể dễ dàng tiêu tan.
“Lục Kiến Nghi, tôi nói cho anh biết, loại người như tôi có trái tim cực kỳ nhỏ, không thể chứa nỗi bất kỳ một hạt cát nào.
Mà anh thì cứ luôn vứt hạt cát đến trước mặt tôi để giày vò tôi, để bọn chúng không ngừng ăn mòn ở bên trong lòng tôi, cuối cũng khiến trái tim của tôi trở nên rách nát.”
Anh vươn tay ra, cầm lấy tay của cô: “Anh nhất định sẽ dọn sạch tất cả đống cát đó, không cho chúng xuất hiện trước mặt em nữa.
Nếu như anh còn thả một hạt cát nào khác đến giày vò em, anh sẽ móc trái tim ra để bồi thường cho em.”
Cô tức giận trợn mắt lườm anh một cái: “Không phải anh đã trao trái tim cho tôi rồi sao? Lấy cái gì để bồi thường?”
Anh cười chua chát: “Vậy thì anh sẽ bồi thường cho em bằng tính mạng mình, cả một đời làm trâu làm ngựa cho em.”
Hoa Hiền Phương thở dài một hơi ở trong lòng.
Ma Vương vẫn là Ma Vương như cũ, cho dù đã hạ mình nhưng thực chất tính chiếm hữu độc đoán ngấm bên trong xương máu sẽ không bao giờ thay đổi.
Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn không bỏ qua cho cô.
Muốn trói chặt cô ở bên cạnh, trói đến chết mới thôi.
“Điều tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi là kết hôn với anh thay cho Hoa Mộng Lan.”
“Đây là số phận, cũng là định mệnh.
Anh chấp nhận rồi, em cũng phải chấp nhận.” Anh nói rất rõ ràng, đồng thời còn nhấn mạnh từng chữ.
Sau khi tỉnh ngủ, Túi Sữa Nhỏ từ trên lầu chạy xuống dưới, nhìn thấy hai tay của anh quấn đầy băng gạc, giật mình kêu lên: “Bố Ma Vương, con mới ngủ một giấc thôi, sao bố đã trở thành bệnh nhân rồi?”.
Truyện Hệ Thống
Lục Kiến Nghi nâng trán, nói: “Tối hôm qua luyện quyền anh, không cẩn thận làm tay bị thương.”
“Bố Ma Vương, bố lại dùng vách tường để luyện quyền anh đúng không, bố nên mua một cái bao cát, trách việc đấm mạnh quá nên tổn thương đến tay.” Túi Sữa Nhỏ nghiêng đầu, nói với giọng điệu có chút phiền muộn.
Lục Kiến Nghi đổ mồ hôi, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đói bụng chưa, đi ăn sáng thôi.”
Túi Sữa Nhỏ liếc anh một cái, sau đó nhìn về phía mẹ mình: “Có vẻ như hai người đã làm lành với nhau, xem ra phép khích tướng ngày hôm qua của con vẫn có tác dụng.” Nói xong, cậu bé khẽ nhướng mày đắc ý một cái, đi thẳng về phía phòng ăn.
Lục Kiến Nghi cảm thấy lòng mình đang hỗn độn trong gió, hóa ra tối hôm qua thằng nhóc này cố ý so sánh anh cùng với Hứa Nhã Thanh, đúng là một nhóc con lắm mưu mô.
Hứa Nhã Thanh phải may mắn lắm mới sinh ra được một cậu con trai tốt như này.
Hoa Hiền Phương không hiểu ra sao: “Phép khích tướng nào cơ? Tiểu Quân vừa nói gì với anh?”
Bên trong hai con ngươi sâu thẳm của Lục Kiến Nghi lóe lên một ánh sáng nhạt, ranh mãnh nói: “Thằng bé lo lắng chúng ta sẽ ly hôn, sợ em trai em gái còn chưa ra đời đã không có bố.”
Anh thản nhiên nói với thái độ hờ hững, nhưng lại đụng vào điểm lo lắng trong tâm khảm Hoa Hiền Phương.
Suy cho cùng, cô vẫn rất quan tâm đến bọn trẻ, muốn cho chúng một gia đình yên bình và hạnh phúc, chứ không phải đối mặt với vụ kiện ly hôn của bố mẹ cùng với cảnh gia đình tan nát ngay từ khi mới sinh ra.
“Tôi đói rồi, đi ăn sáng thôi.” Cô xoa bụng, bước về hướng phòng ăn.
“Bà xã, anh cũng đói bụng.” Giọng nói của Lục Kiến Nghi vang lên từ phía sau khiến cô hơi giật mình một cái.
Cô dừng bước, suýt chút nữa quên mất cái tên này vẫn bị sốt và đang trong tình trạng nửa tàn tật: “Trước tiên đợi em cho con của anh ăn no đã, sau đó em sẽ cho anh ăn.” Cô khẽ bĩu môi, đi vào phòng ăn.
Lục Kiến Nghi thở ra một hơi dài, nghe giọng điệu này là biết cô đã nguyện ý cho anh một cơ hội nữa.
Mấy ngày nay nghỉ ngơi lấy lại sức nhưng anh lại không hề nhàn rỗi, chỉ dùng mấy lời ngon ngọt bà xã vẫn chưa đủ mà còn phải dỗ dành như thế nào khiến cô vui vẻ mới được coi là tiến thêm một bước trên con đường xin tha thứ.
Vào buổi tối, khi Hoa Hiền Phương trở về từ công ty, phát hiện trong sân có một cái sân khấu nhỏ, phía trên được lắp phông màn thường dùng cho các vở kịch, chẳng lẽ là có người đang muốn trình diễn kịch ngoài trời.
“Lục Kiến Nghi, anh đang làm gì vậy?”
Túi Sữa Nhỏ chạy tới, đặt ngón tay lên môi để tạo thành động tác xuỵt: “Mẹ, bố Ma Vương muốn tặng cho mẹ một bất ngờ, mẹ mau ngồi xuống ghế đi, trò hay sắp mở màn rồi.”
Hoa Hiền Phương vuốt ve cái bụng nhô cao của mình, ánh mắt đầy khó hiểu nhưng trong lòng lại nảy sinh mấy phần tò mò.
Chẳng lẽ Đại Ma Vương muốn cho cô xem kịch ngoài trời, chơi trò hoài niệm tuổi thơ à?
Lúc này, đèn phía sau phông màn sân khấu được bật sáng, một bản nhạc vui tươi được phát lên.
Trên phông màn sân khấu xuất hiện những cây đại thụ lớn cùng với thảm cỏ xanh mướt.
Hai con “Sói” tay trong tay bước lên sân khấu.
Hoa Hiền Phương ngạc nhiên che miệng, hóa ra là một màn múa rối bóng!
Hai con sói vừa xuất hiện là Sói Xám Lớn và Sói Đỏ Lớn!
Sói Đỏ Lớn chống một tay lên eo, một tay cầm cái chảo chỉ vào Sói Xám Lớn đứng ở trước mặt, nổi giận nói: “Chồng à, hôm nay anh đã phạm sai lầm rất nghiêm trọng, khiến em cực kỳ thất vọng, anh đã biết tội của mình chưa?”
“Bà xã, anh sai rồi, anh sẽ tự phạt mình bằng cách quỳ bàn phím!” Sói Xám Lớn bò lên trên bàn phím, quỳ ngay ngắn ở trên mặt bàn phím.
“Anh cho rằng chỉ cần quỳ bàn phím là xong sao? Nghĩ rằng quỳ bàn phím là em sẽ tha thứ cho anh sao?” Sói Đỏ Lớn cầm cái chảo, gõ lên trên đầu Sói Xám Lớn vang lên tiếng “Bốp, bốp, bốp” liên tiếp.
Trên đầu của Sói Xám Lớn lập tức hiện lên vô số cục u lớn, mếu máo nói: “Bà xã, về sau anh nhất định sẽ thay đổi, cố gắng trở thành một con sói tháo vát, mỗi ngày đều chăm chỉ bắt cừu.”
“Hừ, còn chưa đủ, anh phạt anh phải chép Tam tòng Tứ đức một trăm lần.” Sói Đỏ Lớn lại cầm cái chảo, đánh cho Sói Xám Lớn chóng mặt quay mòng mòng, hai mắt hiện lên mấy ngôi sao vàng.
Dưới sân khấu, Hoa Hiền Phương ôm cái bụng nhô cao của mình cười ha ha, nỗi uất hận trong lòng cuối cùng cũng được tiêu tan đi rất nhiều.
Hồi trước ngược đãi vợ thoải mái bao nhiêu, bây giờ con đường theo đuổi vợ gian khổ bấy nhiêu.
Con cừu non cũng có ngày được phản công, cưỡi trên người Đại Ma Vương.
.