Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Cô mới là người nhàn rỗi, nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm.” Tiêu Ánh Minh đẩy cô ra, nhưng ngay khi vừa bước lên một bước đã bị cô kéo lại.

“Cô Tiêu, cô không phải tự coi mình là cao quý sao? Công khai ham muốn chồng của người khác, làm chuyện của một người phụ nữ thấp hèn, cô muốn hạ thấp bản thân mình sao?” Hoa Hiền Phương không chút khách khí nói.

Nếu như không phải vì lệnh tử của Lục Kiến Nghi ban bố, cô đã không thể nào cứng rắn như vậy, không cần thiết phải đối đầu trực diện với Tiêu Ánh Minh và chiến đấu đến đỏ mặt tía tai.

Cho dù Tiêu Ánh Minh đeo bám Lục Kiến Nghi, đối với cô mà nói, cũng không phải việc gấp rút quan trọng gì.

Lục Kiến Nghi hoàn toàn không thích cô ta, anh ta chỉ thích đàn ông.

Nhưng mà, theo tính cách đáng sợ của Lục Kiến Nghi, hôm nay nếu như cô để Tiêu Ánh Minh vào, buổi tối cô sẽ không được ngủ ngon.

Hôm qua là “nhúng chuồng lợn”, ban đêm không chừng là treo lên thân cây.

Cô không muốn bị tra tấn.

Tiêu Ánh Minh thở hổn hển, thất khiếu bốc khói, giơ tay lên muốn tát cô một cái.

Cô sớm đã có phòng bị, nắm lấy tay cô ta: “Tiêu Ánh Minh, cô đừng quên, đây là nhà của tôi.
Cô là khách lại dám đánh chủ nhà.
Cô muốn ép tôi đuổi khách đi sao?”

Tiêu Ánh Minh nổi cơn thịnh nộ, cô ta một bào thai hèn mọn lại dám khoe khoang trước mặt mình sao?

Lần trước, coi như là cô ta mạng lớn, không chết được, lần sau sẽ không gặp may mắn như vậy nữa.

“Cô nên biết rõ, đây là nhà họ Lục, không phải nhà của cô.
Số lần tôi tới đây nhiều hơn so với cô gấp mấy trăm lần, cô mới tới đây có mấy ngày.
Cô là chủ nhà cái con khỉ.”

“Cho dù ngày nào cô cũng đến, cũng vẫn là khách chứ không thể là chủ nhà.
Cho dù tôi chỉ đến một ngày, vẫn là chủ nhà, bởi vì tôi là vợ của Lục Kiến Nghi.” Cô nói rõ ràng và mạnh mẽ từng câu từng chữ.

Tiêu Ánh Minh sắc mặt tái xanh: “Anh Kiến Nghi hoàn toàn không thích cô, không muốn cưới cô một chút nào.”

“Anh ấy cũng không thích cô.” Hoa Hiền Phương không chút khách khí đáp lại một câu.

Lúc này, một giọng nói sắc bén từ trên lầu truyền đến: “Ai nói với cô là Kiến Nghi không thích Tiểu Minh? Bọn họ đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Cũng tính là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, làm con dâu của nhà họ Lục chúng tôi cũng là đương nhiên, cậu chủ của nhà họ Lục tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như cô sẽ không thể ở lâu trong nhà họ Lục đâu.”

Hoa Hiền Phương cảm thấy vô cùng mỉa mai, câu nói này nếu như đổi lại là người khác nói, cô cũng cảm thấy có thể chấp nhận được, từ miệng của cô ta nói ra thật sự là một trò đùa lớn, đây không phải là một cái tát vào mặt mình sao?

“Chị cả, nếu như thanh mai trúc mã của anh rể hay bạn gái cũ đến tìm chị, chị chắc cũng rất độ lượng mời cô ta vào đúng không?”

“Cô… cô quả thật là càn quấy, bây giờ tôi sẽ nói cho Kiến Nghi biết, nếu như Kiến Nghi biết cô làm như vậy, chắc chắn sẽ rất tức giận, nghiêm khắc dạy dỗ cô.” Lục Kiều Sam đẩy mạnh cô ra, muốn đi lên lầu, bị cô đuổi theo và cản lại: “Chị cả, chị cũng không được lên!”

“Tránh ra, cô là cái thá gì, dựa vào cái gì mà quản tôi?” Lục Kiều Sam muốn cho cô một cái tát vào mặt, nhưng cô lại đang cầm một cây gậy bóng chày trong tay, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Hoa Hiền Phương không muốn chọc tức cô ta, dù sao cô ta cũng là chị cả, nhưng cô ta lại muốn gây chuyện, nói năng thô lỗ, cô thật sự không chịu nổi nữa.

“Chị cả, Kiến Nghi đã kết hôn rồi, đã là hai gia đình với chị rồi.
Chị có thể quản lý tốt chuyện riêng của mình, không nên cứ xen vào chuyện của gia đình chúng tôi được không?”

Giọng nói của Hoa Hiền Phương từ phía sau truyền đến, khiến cô lập tức dừng lại, quay người, trịch thượng cực kỳ khinh thường nhìn cô, giống như nhìn xuống một con bọ hèn mọn: “Ở đây chỉ có cô là người ngoài.”

“Đúng vậy, cô chính là người ngoài, mới đến mấy ngày đã muốn làm chủ nhân.
Thật không biết xấu hổ.” Tiêu Ánh Minh ở phía sau lên tiếng phụ hoạ.

Hoa Hiền Phương nuốt nước bọt, bình tĩnh nhìn cô ta: “Về huyết thống tôi không thân bằng cô, nhưng về mặt pháp luật tôi thân hơn cô.”

Lục Kiều Sam cười lạnh hai lần: “Đừng tưởng rằng chỉ cần một tờ giấy chứng nhận thì cô có thể trở thành mợ chủ của nhà họ Lục.
Kiến Nghi muốn ly hôn là chuyện mọi lúc, mọi nơi.”

“Chỉ cần tôi vẫn còn chưa ly hôn, thì tôi có thể thực hiện quyền làm vợ của mình.” Hoa Hiền Phương vung gậy bóng chày trong tay, dứt khoát nói.

Trong phòng làm việc, Lục Kiến Nghi sớm đã vô tâm với công việc rồi, đứng ở cửa phòng làm việc, nghe cuộc cãi vã bên ngoài.

Anh muốn xem thử Hoa Hiền Phương sẽ làm thần giữ cửa như thế nào.

Lục Kiều Sam sợ cô nổi trận lôi đình thật sự sẽ dùng gậy đánh cô ta, hừ một tiếng rồi đi tìm cứu binh.

Bà Lục đang ngủ trưa, sau khi bị cô ta đánh thức dậy tinh thần vô cùng ủ rũ.

“Hoa Hiền Phương, cô đứng ở đầu cầu thang chặn cửa thế này còn ra cái thể thống gì nữa? Làm con dâu nhà họ Lục phải rộng lượng.
Cho dù Kiến Nghi thực sự có cái gì với Tiểu Minh, cô cũng không thể có bất kỳ kiến nghị nào.
Cô ngông cuồng như vậy, còn cầm hung khí muốn đánh người, cô là muốn tôi dùng đến gia pháp sao?”

Hoa Hiền Phương không chút hoảng sợ, lộ ra biểu hiện bất lực: “Mẹ, đây là mệnh lệnh của Kiến Nghi, là anh ấy bảo con vũ trang đầy đủ, ở đây canh cửa, không được để những người không liên quan lên quấy rầy anh ấy.
Con là một người nhát gan sợ hãi, không có lệnh của anh ấy, cho con một trăm lá gan, con cũng không dám làm chuyện này.


Bà Lục sửng sốt một chút: “Là Kiến Nghi bảo cô làm như vậy sao?”

Hoa Hiền Phương gật đầu giống như gà mổ thóc: “Đúng vậy, làm con dâu của nhà giàu không phải cần tam tòng tứ đức sao? Phải tuân theo mệnh lệnh của chồng, con nhớ kỹ trong lòng, đâu dám vi phạm.
Hơn nữa, con trước giờ đều không để ý chuyện Kiến Nghi có người phụ nữ khác, phàm những người đàn ông ưu tú đều không thể nào chỉ có có một người phụ nữ.


Toàn bộ khuôn mặt của Tiêu Ánh Minh đều biến dạng trở nên hung hãn: “Dì Sở, dì đừng nghe cô ta nói lung tung, cháu tốt với Anh Kiến Nghi như vậy, anh Kiến Nghi tuyệt đối sẽ không thể nào ngăn cản cháu vào tìm anh ấy.
Người phụ nữ tâm cơ thâm sâu này, ở trong công ty đã luôn làm khó cháu, hại cháu rất thê thảm.
Bây giờ cô ta lại tỏ vẻ như chủ nhà, muốn đuổi cháu đi.
Tại sao cô ta lại độc ác như vậy?” Nói xong, cô ta lại bắt đầu khóc.

“Đừng khóc nữa, tôi sẽ đến gặp Kiến Nghi, để nó giúp cô trút giận.” Lục Kiều Sam nổi giận đùng đùng bước lên, ngay khi cô ta vừa đi vào hành lang, Lục Kiến Nghi đã xuất hiện rồi.

“Kiến Nghi, cô vợ rẻ tiền của em đang giở trò…” Cô ta phàn nàn, chưa kịp nói hết lời thì đã nhìn thấy Lục Kiến Nghi trực tiếp lướt qua mình rồi đi thẳng đến chỗ Hoa Hiền Phương, hoàn toàn không để ý gì đến cô ta.

“Một cánh cổng cũng không giữ được, cô còn có tác dụng gì?” Anh mở năm ngón tay ra xoa đỉnh đầu của Hoa Hiền Phương, giống như xoa một quả bóng.

“Thực xin lỗi.” Hoa Hiền Phương cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.

“Anh Kiến Nghi, Hoa Hiền Phương bắt nạt em, cô ta không cho em tìm anh.” Đôi mắt Tiêu Ánh Minh rưng rưng nước mắt, ​​trông thật đáng thương.

Lục Kiều Sam mặt không biểu cảm, thậm chí sự chế giễu thường ngày cũng lười bố thí cho cô: “Nuôi một người phụ nữ vô dụng, sau này nhất định phải để bảo vệ đến canh giữ cửa rồi.” Nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoa Hiền Phương.

Hoa Hiền Phương thầm thở dài, đều là những thiên kim đại tiểu thư kiêu ngạo, ngỗ ngược, nếu giữ được cánh cửa này thì mới là chuyện lạ.

Bà Lục nhướng mày, một người có ánh mắt tinh tường thì có thể nhìn ra, con trai mình là có ý gì, trong gia đình này không có người ngoài, làm như vậy không phải muốn ngăn Tiêu Ánh Minh thì còn có thể là ai.

“Tiểu Minh, sau này khi Kiến Nghi đang làm việc thì không được đến quấy rầy, khi hắn đi ra, đợi nó đi ra đương nhiên sẽ chú ý tới cô.”

Lục Kiều Sam cong môi: “Kiến Nghi, trước đây em và Tiểu Minh rất tình cảm, không giống như bây giờ, có phải là có người gây chia rẽ, phá hoại quan hệ giữa hai người không?

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui