Tổ tiên của Thời Thạch là người Châu Giang, ăn uống rất thanh đạm, hương vị món ăn nhẹ nhàng, chủ yếu là vị chua ngọt, vậy nên Thời Thạch không ăn được đồ cay và cũng không thích ăn cay.
Mà Tần Nhân Thiên lại thích những gì kích thích, thử thách, giống như cảm giác kích thích vị giác khi ăn đồ cay vậy, anh ta sao có thể bỏ qua được.
“Ma vương Tu la, anh nghĩ rằng, xác suất xảy ra việc hai người không cùng huyết thống nhưng lại giống nhau như đúc, đến vết bớt sau lưng cũng y hệt, là bao nhiêu?” Hoa Hiền Phương thận trọng hỏi.
“Nó gần bằng xác suất để sao chổi Halley va vào Trái Đất.” Lục Kiến Nghi buông tay: “Sao hôm nay em lại có hứng thú với chủ đề này vậy?”
Hiền Phương cầm cốc nước hoa quả, uống một ngụm rồi nói: “Hôm nay em đến gặp Lục Kiều Sam, bọn em nói về Tần Nhân Thiên.
Chị ấy nói Tần Nhân Thiên có một vết bớt ở sau lưng, em liền nghĩ Thời Thạch cũng có vết bớt ở lưng mà còn ở cùng một vị trí.
Kể cũng lạ.
Hai người bọn họ cứ như được nhân bản vậy.”
Lục Kiến Nghi hơi bất ngờ: “Tần Nhân Thiên sao có thể có vết bớt sau lưng được? Kiều Sam có nhìn nhầm không vậy?”
Hoa Hiền Phương cũng kinh ngạc không kém: “Anh ta không có vết bớt ư?”
Lục Kiến Nghi ưỡn thẳng vai, giọng điệu rất chắc chắn: “Anh đã cùng anh ta đi bơi, đi suối nước nóng, chẳng lẽ không nhìn ra được lưng anh ta có vết bớt hay không ư?”
Cơ mặt Hoa Hiền Phương giật giật, lẽ nào Lục Kiều Sam nhìn nhầm, có khi nào “vết bớt” đó chỉ là sẹo hay nốt ban đỏ khi bị muỗi đốt?
Lục Kiến Nghi xoa xoa cằm nhìn Hoa Hiền Phương lúc này đang trầm tư, anh bước đến ôm cô vào lòng: “Vợ à, em chỉ nên suy nghĩ, tương tư về chồng em thôi, đừng quan tâm về người đàn ông khác.”
Ngón tay búp măng thon dài của cô chạm lên chiếc mũi thẳng tắp của Lục Kiến Nghi: “Dù sao anh ta cũng là anh trai em, em quan tâm đến chuyện của anh ta cũng để thỏa mãn trí tò mò thôi mà, vậy cũng không được sao?”
Đôi mắt sắc lạnh của Lục Kiến Nghi sáng lên: “Em không quan tâm đến anh ta mà quan tâm đến mối quan hệ giữa anh ta và Thời Thạch, đúng không?”
Bị anh nói trúng tim đen, Hoa Hiền Phương thoái thác: “Lục Kiều Sam kể Tần Nhân Thiên đến Giang Thành mấy lần rồi đó, nếu lúc đó anh gặp Thời Thạch anh sẽ phản ứng như thế nào?”
“Em đang nghi ngờ Tần Nhân Thiên và Thời Thạch đã từng gặp nhau?” Lục Kiến Nghi nhướn mày.
“Ừm!” Hoa Hiền Phương gật gật đầu: “Điều này có thể lí giải tại sao, sau khi Tần Nhân Thiên bị thương, có lẽ đã xảy ra sự phân tách sắc thể, tạo ra nét tính cách giống hệt với Thời Thạch, nói cách khác, điều có thể lí giải tại sao sóng não của Thời Thạch lại có thể dung hợp với sóng não của anh ta.”
Lục Kiến Nghi trầm mặc, anh biết Hoa Hiền Phương rất quan tâm đến vấn đề này, e là cô muốn tìm hiểu đến cùng.
“Vợ anh à, em phải nhớ rằng sự tò mò tiềm ẩn rất nhiều rủi ro, phải có chừng mực, biết dừng lại đúng lúc.”
“Em biết rồi, em có chừng mực mà.” Cô lí nhí.
Anh vòng tay ôm ngang người cô kéo sát lại, nở nụ cười xấu xa: “Vợ của anh có muốn lên lầu để xem xem em hồi phục đến đâu rồi không?”
“Ban ngày ban mặt thế này?” Hoa Hiền Phương hờn dỗi lườm anh.
“Đã là vợ chồng với nhau như vậy rồi, còn phân biệt ngày đêm sao?” Gương mặt tuấn tú của Lục Kiến Nghi đã ngang ngược lại càng ngang ngược hơn, vừa dứt lời liền nghiêng người bế vợ lên lầu.
…….
Cuộc khủng hoảng của Mã Thị ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Tư Mã Minh Thịnh không cầm cự được nữa, phải nhờ cậy vào Tư Mã Ngọc Như.
Lục Vinh Hàn vừa về, Tư Mã Ngọc Như đã vào phòng làm việc của ông ấy: “Vinh Hàn, anh đã biết chuyện của tập đoàn Mã Thị chưa?”
Lục Vinh Hàn ngả người ra ghế, vẻ mặt bình thản: “Thương trường biến động khôn lường, thỉnh thoảng phát sinh vài vấn đề là chuyện bình thường.”
“Nhưng chuyện lần này không đơn giản đâu, Minh Thịnh suy đoán có người muốn lật đổ Mã Thị.” Tư Mã Ngọc Như nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng.
Lục Vinh Hàn “hừm” một tiếng: “Anh ta tự lấy đá chọi vào chân mình, còn trách ai nữa? Em nghĩ anh không biết hai người bọn chúng làm ăn bớt xén, trộn hàng giả vào hàng thật à? Coi trời bằng vung, việc gì cũng dám làm.
Đều do em chiều hư nó.
Nó nên thấy may mắn vì dự án lần này không thuộc quyền sở hữu của Lục gia, nếu không thì chính tay anh sẽ tống nó vào tù.”
Nghe xong, Tư Mã Ngọc Như nhận ra Lục Vinh Hàn đã để mắt tới Mã Thị, ông ta còn phái cả người đi điều tra nữa.
Cô ta đành phải nói sự thật: “Vợ chồng Mã Ngọc Mai phụ trách dự án đó.
Minh Thịnh làm vậy không phải vì tiền, mà vì muốn dạy cho vợ chồng Mã Ngọc Mai một bài học.
Mã Ngọc Mai muốn thay thế vị trí của Minh Thịnh thì Minh Thịnh có thể ngồi yên được hay sao? Hơn nữa, đã có người đứng ra đảm nhận việc này rồi, sẽ không ai nghi ngờ Minh Thịnh đâu.”
Lục Vinh Hàn không quan tâm: “Nếu đã như vậy thì chuyện nhà họ Mã em đừng can thiệp nữa.
Để chúng nó tự giải quyết đi.”
Tư Mã Ngọc Như xây xẩy mặt mày, nếu Vinh Hàn không can thiệp thì chỗ đứng của Minh Thịnh chắc chắn sẽ bị lung lay.
“Dù sao đi nữa, Minh Thịnh cũng là em vợ anh.
Coi như anh không quan tâm chuyện của Mã Thị đi, thì anh cũng sẽ giúp nó tìm ra kẻ đứng sau chứ?”
“Đã ở cùng một “tổ” rồi, còn muốn tìm ra như nào nữa?” Ánh mắt Lục Vinh Hàn thâm sâu.
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy Vinh Hàn như đang ngầm nhắc nhở mình.
Kẻ đứng sau giật dây chính là vợ chồng Mã Ngọc Mai.
Bọn họ muốn lợi dụng tình thế hỗn loạn hiện nay để giành quyền lực.
“Vinh Hàn, nếu thật sự đến lúc vạn bất đắc dĩ, anh phải cứu lấy Minh Thịnh.”
Lục Vinh Hàn trầm mặc: “Yên tâm.
Anh sẽ không để Mã Thị sụp đổ đâu.”
Nghe những lời này của Vinh Hàn, Tư Mã Ngọc Như thầm thở phào.
Chỉ cần Lục Vinh Hàn ra tay giúp đỡ thì em trai Minh Thịnh của cô ta sẽ suôn sẻ, thuận lợi vượt qua mọi khó khăn.
Tư Mã Ngọc Như rời khỏi phòng làm việc, đi đến đại sảnh thì chạm mặt Hoa Hiền Phương.
“Mẹ nhỏ, uống nước đường này!” Hoa Hiền Phương cười nhẹ chào hỏi.
“Ừm.” Tư Mã Ngọc Như gật đầu, ngồi xuống cạnh Hiền Phương.
“Con nghe nói Ngọc Thanh chuyển trường rồi, giờ đã quen chưa?” Hoa Hiền Phương bâng quơ hỏi.
“Thằng bé thích đi học hơn trước, cũng có thêm nhiều bạn mới nữa.” Tư Mã Ngọc Như cười cười.
Hoa Hiền Phương cũng cười theo: “Vậy tốt quá rồi! Thật ra Ngọc Thanh cũng rất thông minh, chỉ là không hợp với phương pháp giáo dục của trường học Ivy League thôi.”
Tư Mã Ngọc Như khẽ liếc nhìn cô: “Không ngờ hai đứa mới gặp nhau một lần mà con đã quan tâm đến thằng bé như vậy.”
Hoa Hiền Phương cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt: “Con không chỉ gặp thằng bé một lần đâu.
Lần trước con đưa Tiểu Quân đến sở thú chơi thì tình cờ gặp Ngọc Thanh.
Con thấy thằng bé một thân một mình chẳng có bạn bè nên gọi nó đến chơi cùng.
Thằng bé làm con nhớ đến em trai mình lúc nhỏ, dù nghịch ngợm nhưng rất hồn nhiên, tốt bụng, chẳng giống mẹ và chị chút nào.”
Tư Mã Ngọc Như rất thích câu nói vừa rồi của Hiền Phương.
Bà ta cũng hi vọng Tư Mã Ngọc Thanh sẽ không như Mã Trúc Mai.
“Thằng bé giống người nhà họ Tư Mã chúng ta hơn.”
Hoa Hiền Phương uống xong cốc nước liền quay sang năn nỉ mẹ nhỏ: “Mai là thứ bảy, Sênh Hạ muốn ra biển chơi mẹ ạ.
Con định mời cả Hoa Phi và Đại Dao.
Hay là gọi cả Ngọc Thanh đến nữa, nhân dịp này giúp hai chị em Đại Dao, Ngọc Thanh thân thiết hơn.”
Tư Mã Ngọc Như do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Không chỉ giúp Ngọc Thanh gắn kết với Đại Dao, mà còn gắn kết với cả con gái cô ta nữa.
Lục Sênh Hạ luôn mắng Ngọc Thanh ngu ngốc, cũng không chơi cùng thằng bé, Ngọc Như rất buồn lòng.
.