Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Con bé đúng là có chuyện trong lòng, hôm nay em có phát hiện ra cái gì không, rốt cuộc là bạn học nam nào ở trường đã chọc con bé?” Lục Kiến Nghi đi tới phía trước quầy bar, rót hai ly rượu cocktail không độ, một ly đưa cho cô.


Hoa Hiền Phương do dự không biết có nên nói cho anh biết không.


“Con bé chỉ mời các bạn nữ thôi, không mời các bạn nam.” Cô nói một cách qua loa.


Lục Kiến Nghi sốc nặng: “Không phải là em muốn nói là con bé thích con gái chứ không thích con trai đó chứ?”
Ngụm nước Hoa Hiền Phương vừa uống vào xong toàn bộ đều bị phun ra: “Không thể ngờ được, cậu chủ Lục, anh có vấn đề về đầu óc, hơn nữa còn rất nặng.”
Lục Kiến Nghi ho khan một tiếng, cốc “bốp” vào trán của cô: “Nghiêm túc chút đi, rốt cuộc em có phát hiện ra điều gì không?”
Cô lau lau miệng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Đúng là em đã có phát hiện, nhưng mà, nếu như em nói ra, anh nhất định phải thật bình tĩnh đấy nhé.”
“Nói.” Lục Kiến Nghi thấp giọng nói ra một chữ, mang theo một ngữ khí ra lệnh.


Cô nuốt nước bọt xuống, đẩy giọng nói xuống mức trầm nhất: “Người mà Sênh Hạ thích không phải là bạn trai ở trường học Ivy League, mà là cậu em họ của em, Đỗ Chấn Diệp.

Lần trước chúng ta đi leo núi, Sênh Hạ trèo lên trên cây không cẩn thận ngã xuống phía dưới, Chấn Diệp kịp thời xông tới đỡ lấy con bé.


Con bé liền rung động cảm nắng, thời kỳ dậy thì ấy mà.”
Cô dừng lại một lát lại nói: “Con bé tổ chức buổi tiệc mục đích chủ yếu là để tỏ tình với Chấn Diệp, nhưng Chấn Diệp lại chỉ xem con bé như một đứa em gái mà thôi, bảo con bé nên chú tâm vào việc học hành.

Sênh Hạ cảm thấy việc mình bị từ chối là thất tình rồi, cho nên tâm trạng không được tốt cho lắm.”
Lục Kiến Nghi kinh ngạc, im lặng một lúc không lên tiếng, trên gương mặt không để lộ ra bất cứ biểu cảm nào, thần sắc ảm đạm không rõ.


Một lúc lâu sau, anh đứng dậy, nói ra được một câu: “Thằng bé này đúng là to gan thật đấy, không ngờ lại dám từ chối em gái của anh.” Tiếng nói rất nhỏ, rõ ràng là đang tự nói cho mình nghe.


Hoa Hiền Phương ngây ra một lát, suy nghĩ về câu nói này của anh.


Sao lại cảm thấy không phải anh đang trách cậu em họ “chọc giận” Sênh Hạ, mà lại giống như đang trách thằng bé đã từ chối Sênh Hạ thế nhỉ.


Trong lúc cô đang suy nghĩ, Lục Kiến Nghi đã đi ra bên ngoài rồi, có vẻ như là muốn tới an ủi cô em gái đang “thất tình” của mình.



Cô đột nhiên phát hiện ra Lục Kiến Nghi thực chất là một người sống rất “thoáng”, có lẽ là có liên quan tới việc bà ngoại của anh là người Mỹ, anh lại sống rất nhiều năm ở đó.


Bố mẹ ở Mỹ thường không ngăn cản việc con cái yêu sớm, mà sẽ chỉ dạy cho chúng nên và không nên làm gì để chúng không mắc phải sai lầm.


Bên trong căn phòng của Lục Sênh Hạ, vào lúc Lục Kiến Nghi bước vào, cô bé đang ngắm chiếc bút Parker mà Đỗ Chấn Diệp tặng, lặng lẽ rơi nước mắt.


Lục Kiến Nghi lấy một tờ giấy ăn giúp cô bé lau nước mắt: “Rốt cuộc là thằng nhóc xấu xa nào đã chọc giận Sênh Hạ nhà chúng ta, nói cho anh biết để anh tới dạy dỗ nó một trận?”
“Không phải, em chỉ là bị bụi bay vào mắt mà thôi.” Lục Sênh Hạ bĩu bĩu môi.


Lục Kiến Nghi nhún nhún vai, đôi môi mỏng nở một nụ cười xảo quyệt: “Anh vốn dĩ đang nghĩ nếu như đúng là có một cậu nhóc không tồi, được Sênh Hạ nhà chúng ta nhìn trúng, anh sẽ trói thằng bé lại, không để cho những cô gái vớ vẩn lại gần thằng bé, nếu như không có thì thôi vậy.”
Anh nói xong giả bộ quay người rời đi, Lục Sênh Hạ mau chóng đưa tay ra tóm lấy góc áo ngăn anh lại: “Anh định trói thế nào?”
“Trên đời này còn có việc mà anh cả của em không làm được sao?” Lục Kiến Nghi nở một nụ cười.



Đôi mắt to ngập tràn nước mắt của cô bé chớp vài cái, lẩm bẩm nói: “Thế để em nói cho anh biết, là anh Chấn Diệp, em rất thích anh Chấn Diệp.”
Lục Kiến Nghi vuốt vuốt cằm: “Cậu nhóc đó thực ra thì cũng được, không quá tệ.”
Cô bé chu mỏ lên: “Cái gì cơ chứ? Anh Chấn Diệp rất tốt, rất ưu tú.”
Lục Kiến Nghi đặt tay lên vai của cô bé, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Cô bé ơi, anh và bố đều đã thống nhất với nhau là sẽ giữ lại em ở lại trong nhà chứ không gả ra ngoài, Sau này nếu như em thực sự ở bên Đỗ Chấn Diệp, thì không chỉ là gả ra bên ngoài, mà còn là gả đi rất xa.

Để em một mình ở thành phố Tinh Không, anh và bố làm sao mà yên tâm được cơ chứ.”
Lục Sênh Hạ lắc lắc đầu: “Anh cả, anh sai rồi, anh Chấn Diệp là em họ của chị dâu, cũng là em họ của anh, nếu như em gả cho anh ấy, thì thân càng thêm thân chứ sao gọi là gả ra bên ngoài được chứ.

Thứ hai, mặc dù tổng bộ của tập đoàn Đỗ thị nằm ở thành phố Tinh Không, nhưng rất nhiều công việc đều nằm ở bên này, sau này nếu như có thể hợp tác với anh, đa số thời gian của anh Chấn Diệp sẽ ở lại thành phố Long Minh, bọn em sẽ có thể lựa chọn ở lại thành phố Long Minh để sinh sống, như vậy sẽ không cần phải gả đi xa nữa, có đúng không?”
Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu cô bé: “Xem ra những gì cần xem xét em đều đã suy nghĩ hết rồi.

Nhưng mà bây giờ em còn nhỏ phải chú trọng vào việc học hành, muốn qua lại với cậu bé cũng cần phải đợi tới sau khi em mười tám tuổi.”
Lục Sênh Hạ cụp đôi mắt xuống, gương mặt trở nên thất vọng: “Anh cả, anh chưa từng nghe tới sao? Người ra tay trước là người chiếm được lợi thế.

Cũng giống như anh với chị dâu vậy, mặc dù cuộc hôn nhân của hai người bọn anh là được sắp đặt, nhưng người mà nhà họ Hoa chọn là Hoa Mộng Lan chứ không phải chị dâu.

Chị dâu đã ở bên người khác, nếu như không phải người đó xảy ra tai nạn giao thông, thì làm gì đến lượt anh chứ? Bên cạnh anh Chấn Diệp chắc chắc cũng có rất nhiều cô gái, nếu như anh ấy có bạn gái thì em sẽ chẳng còn cơ hội nữa.”
Lục Kiến Nghi trong lòng rối bời, ví dụ này của cô bé thực sự đã khiến anh không biết nên nói gì.


“Vì vậy em định làm gì nào?”
Lục Sênh Hạ mím mím môi: “Anh, anh thật là may mắn, có ông nội giúp anh chọn vợ.” Cô bé nói xong giọng nói trở nên rất nhỏ, giống như mấp máy môi vậy: “Nếu như có người giúp em và anh Chấn Diệp định ra hôn ước thì tốt biết mấy.


Mặc dù bây giờ anh Chấn Diệp vẫn chưa thích em, nhưng sau khi đã có hôn ước, anh ấy sẽ không qua lại với những cô gái khác nữa.

Đợi đến khi em đủ mười tám tuổi rồi, sẽ thử cùng anh ấy qua lại xem sao, nói không chừng anh ấy lâu ngày lại nảy sinh tình cảm với em.

Anh với chị dâu không phải cũng như vậy sao? Anh Hoa Phi với chị họ cũng vậy.”
Lục Kiến Nghi mỉm cười: “Nếu như em có thể thuyết phục được bố đương nhiên là sẽ được thôi.”
Đôi mắt to đen láy của Lục Sênh Hạ đảo qua đảo lại vài vòng, lè lưỡi: “Để em tìm cơ hội thử xem sao.”
Khi Lục Kiến Nghi trở về phòng, Hoa Hiền Phương vừa mới tắm rửa xong đi ra, anh tiến lên phía trước, bế bổng cô lên, đặt cô xuống giường.


“Tắm rửa xong không cần mặc quần áo nữa, kiểu gì cũng phải cởi ra mà.”
Cô hờn dỗi nheo mắt nhìn anh, người đàn ông đầy nam tính như anh sao lại có thể nhạt nhẽo thế chứ?
“Ma vương Tu La, lúc anh còn ở trong tuổi dậy thì, anh có từng có cảm giác mắt sáng ngời cảm nắng rung động không?”
Lục Kiến Nghi không hề khách sáo cốc vào đầu cô: “Thật hiếm thấy có người phụ nữ nào rõ ràng đã có hôn ước mà còn yêu đương sớm phản bội chồng chưa cưới của mình.”
Trong lòng cô rối bời: “Anh có nhầm không thế, người muốn gả cho anh là Hoa Mộng Lan chứ không phải em.”
“Hôn ước là do người nhà họ Hoa định, không phải nhà học Lục.” Lục Kiến Nghi hè nhỏ một tiếng.


Cô làm mặt quỷ: “Người nhà anh định ra cũng đâu có nói cho em biết.

Hơn nữa, anh cũng đâu có thích em, ngày nào cũng trừng mắt tỏ ra lạnh lùng với em, vô cùng hung dữ, rõ ràng không phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng của em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận