Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


“Sênh Hạ nếu có thể gả cho Chấn Diệp nhà tôi làm vợ thì Chấn Diệp nhà tôi chắc chắn sẽ mang kiệu tám người khiêng đến đón cô ấy về và cưng chiều cô ấy như trứng mỏng vậy.” Bà ta cười khúc khích nói.


Bà cụ Lục cười nói: “Tôi thấy Chấn Diệp cũng là một đứa trẻ khá tốt, cô là cô của Hiền Phương, nếu hai đứa trẻ có thể đến với nhau thì hai nhà chúng ta sẽ thân càng thêm thân nữa.”
“Còn không phải thế sao? Thân càng thêm thân rất tốt.” Hoa Vô Song cười đến mức đôi mắt nheo hết lại thành một đường chỉ, nếu con trai bà ta có thể cưới con gái của nhà họ Lục thì vị trí người thừa kế xem như nắm chắc trong tay rồi.


Bà cụ Đỗ rất xem trọng việc liên kết giữa hai kẻ mạnh, nhà họ Lục là gia tộc đứng đầu phương đông nên việc kết thông gia với nhà họ Lục là lựa chọn hàng đầu.


Hoa Hiền Phương biết bà cụ là người rất hiểu chuyện, quy tắc của nhà họ Lục là con gái tuyệt đối không được gả đi nhưng chỉ cần môn đăng hộ đối thì bà ấy sẽ không phản đối.


Nhưng bên Tư Mã Ngọc Như thì rất khó nói, e rằng sẽ sinh thêm chuyện nữa.


Trong khuôn viên, Chấn Diệp chơi đùa với các con một lát rồi đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì thấy cô người làm Ngọc Linh đi về phía anh.


“Cậu chủ Đỗ.” Cô ta cười thẹn thùng một cái và khẽ kéo phần cổ áo xuống, nút áo được cởi ra để lộ khe ngực một cách lộ liễu.


Đỗ Chấn Diệp nhanh chóng quay đầu đi và bước nhanh về phía trước.



Người phụ nữ này khiến anh ta cảm thấy không thoải mái lắm, thật không ngờ ở nhà họ Lục lại có người làm như thế này.


Ngọc Linh có chút thất vọng, cậu chủ này chẳng lẽ là Liễu Hạ Huệ chuyển thế sao, sao có thể dửng dưng không quan tâm chứ?
Lúc đi lướt qua nhau, cô ta cố tình nghiêng cơ thể ngã vào người của Đỗ Chấn Diệp, hai cánh tay quàng qua cổ anh ta.


Đỗ Chấn Diệp bị dọa đến mức vội vàng hất tay cô ta ra và đẩy người cô ta một cái.


Anh ta dùng sức hơi lớn nên Ngọc Linh đứng không vững, loạng choạng vài bước rồi ngã xuống đất một cái đau điếng.


“Ối dào, cậu chủ Đỗ, sao anh lại như thế chứ, vừa nãy tôi không cẩn thận trượt chân mới đụng phải anh, tôi không phải cố ý đâu, lẽ nào anh không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào sao?” Cô ta nấc nghẹn vài cái rồi khóc òa lên.


Đỗ Chấn Diệp liếc cô ta một cái: “Tôi thấy tôi không giống một người làm chút nào, ngược lại giống như bước ra từ quán bar ấy.” Miệng lưỡi anh ta vốn độc địa như thế.


Khuôn mặt Ngọc Linh đỏ bừng cả lên, ánh mắt khẽ chuyển động một cái và nhìn anh ta bằng ánh mắt lẳng lơ: “Thật ra tôi muốn nói cho anh biết cô chủ nhỏ đang đợi anh ở căn phòng trước mặt đấy.”
“Căn phòng nào cơ?” Đỗ Chấn Diệp không hề nghi ngờ cô ta.



“Đi đến căn phòng ở phía cuối hành lang.” Ngọc Linh vừa nói vừa đưa tay ra: “Anh có thể kéo tôi dậy không? Chân tôi bị trật rồi nên không tự đứng dậy được.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Đỗ Chấn Diệp ném một câu rồi lạnh lùng bước đi.


Ngọc Linh tức muốn nói máu, cô ta chỉ muốn đập đầu vào tường mà thôi.


Người đàn ông này xuyên không từ thời cổ đại đến sao?
Lại còn dùng những từ ngữ kiểu ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ nữa chứ.


Ngực cô ta là cup F đấy, làm gì có đàn ông nhìn thấy lại không chảy máu mũi chứ!
Nhìn thấy Đỗ Chấn Diệp đi đến cửa phòng, cô ta nhanh chóng bò dậy và xông về phía cuối hành lang rồi đụng mạnh vào người Đỗ Chấn Diệp.


Đỗ Chấn Diệp không hề có sự phòng bị nên bị cô ta đụng vào trong căn phòng.


Khi anh ta quay người qua thì cô ta đã nhanh chóng khóa cửa phòng lại rồi.



Hai hàng lông mày thanh tú của Đỗ Chấn Diệp nhanh chóng chau hết lại, khi nhìn thấy căn phòng trống trải thì anh ta mới biết mình đã bị lừa rồi.


“Chết tiệt, cô rốt cuộc đang muốn làm gì đây, mau mở cửa ra!”
Ngọc Linh cởi bộ đồ người làm ra và để lộ thân hình đẫy đà: “Cậu chủ Đỗ, lẽ nào tôi trông không xinh đẹp sao?”
Đỗ Chấn Diệp để lộ ra vẻ nhạo báng: “Loại phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ thất bại như cô tôi thật sự là không thèm đấy.”
Khuôn mặt Ngọc Linh đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Anh nói vậy, tôi là tự nhiên đó, tôi chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ qua.”
Khóe mắt của Đỗ Chấn Diệp nhìn thấy một con dao rọc giấy ở trong cái hộp bút đặt trên bàn làm việc thì nhanh chóng đưa tay ra rút vao dao ra.


Ngọc Linh nhìn thấy, khuôn mặt cô ta đột nhiên từ đỏ tía trở nên trắng bệch: “Anh…anh muốn làm gì thế?”
Đỗ Chấn Diệp cười lạnh lùng một cái: “Tôi không biết ai là người bảo cô đến đây nhưng chưa có người phụ nữ nào dám đùa giỡn với tôi như thế, nếu cô còn không mở cửa ra thì tôi sẽ trói cô lại và khắc lên trán cô ba chữ ‘đồ giả tạo’ để tất cả mọi người đều được chiêm ngưỡng.”
Ngọc Linh bất giác rùng mình một cái, trong lòng cô ta đang sợ hãi vô cùng.


Cô ta nuốt nghẹn miếng nước bọt, trong đáy mắt khẽ lướt qua một tia kỳ quái.


“Anh…anh đừng qua đây, tôi mở cửa ra là được chứ gì.”
Cô ta run rẩy lấy chiếc chìa khóa từ trong túi áo ra và mở khóa cửa, sau đó nhặt quần áo từ dưới đất lên.


Nhưng cô ta không hề đi ra mà dùng hết sức để đập cửa và hét lớn: “Anh đừng qua đây, đừng đụng vào tôi, cứu tôi, cứu tôi với!”
“Cô hét cái quái quỷ gì thế?” Đỗ Chấn Diệp đang cảm thấy rất tức giận.


Chính lúc này, cánh cửa được đẩy ra, Tư Mã Ngọc Như đang đứng ở trước cửa, bên cạnh còn có cả Lục Sênh Hạ nữa.



Cũng may cô ta đã trốn vào trong một góc khuất để nhìn lén, thấy Ngọc Linh đã bắt đầu hành động nên vội vàng đi gọi Lục Sênh Hạ đến đây để cô bé tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của em họ Hoa Hiền Phương.


Lúc này, Hoa Hiền Phương đang dẫn theo hai đứa con đi lên cầu thang, vừa nghe thấy tiếng ồn đã vội vàng chạy qua đó.


“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Cô chạy đến căn phòng nhìn thấy Ngọc Linh bèn kích động đến mức run rẩy cả người.


Tư Mã Ngọc Thanh nhìn thấy người phụ nữ không mặc quần áo thì rất kinh ngạc, sau đó mở miệng la lớn lên: “Nữ lưu manh, nữ lưu manh không mặc quần áo, nhà chúng ta lại có một nữ lưu manh không mặc quần áo kìa!”
Hoa Hiền Phương vội vàng kéo hai đứa trẻ ra, những cảnh tượng thế này không thích hợp cho con nít nhìn thấy: “Các con hãy quay về phòng trước đi.”
Tư Mã Ngọc Thanh nắm tay Hứa Kiến Quân chạy về phía cầu thang nhưng chúng không hề quay về phòng mà chạy về phía phòng khách.


Ngọc Linh khóc ‘huhu’ lên, cô ta vừa mặc quần áo vừa nói: “Cậu chủ Đỗ kéo tôi vào phòng muốn sàm sỡ tôi, anh ấy cầm theo con dao và ép tôi phải cởi quần áo ra, còn bảo nếu tôi không nghe lời thì sẽ rạch mặt của tôi nữa.”
Khóe môi Đỗ Chấn Diệp để lộ nụ cười nhạt chế giễu: “Rõ ràng là cô quyến rõ tôi, bây giờ sao lại biến thành tôi sàm sỡ cô thế hả?”
Tư Mã Ngọc Như hừ một tiếng: “Thế tại sao tay cậu lại cầm theo con dao? Tôi biết cậu là loại cậu ấm nhà giàu phẩm chất xấu xa, thấy Nggojc Linh có chút nhan sắc thì lại nổi lòng háo sắc, uổng công chị họ cậu còn mạnh miệng giúp cậu chứng minh trong sạch nữa, thật là vả bôm bốp vào mặt mà.”
Hoa Hiền Phương nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu xa, từ khi nhìn thấy cô Ngọc Linh này thì cô đã cảm thấy rất kỳ lạ, không ngờ cô ta lại muốn giở trò đê tiện như vậy.


“Mẹ nhỏ, mọi chuyện vẫn chưa làm rõ ràng mà, sao mẹ lại gấp gáp đưa ra kết luận như thế chứ?”
Tư Mã Ngọc Như hung dữ liếc cô một cái: “Sự việc đã như thế rồi mà còn chưa đủ rõ ràng sao? Thế nào, cô còn muốn bao che cho cậu em họ hành xử sai trái này sao?”
Hoa Hiền Phương rất bình tĩnh: “Mẹ nhỏ, nếu mẹ nói là em họ tôi kéo cô ta vào trong phòng thì hãy gọi bảo vệ đến xem camera đi, để coi rốt cuộc mọi chuyện có phải là như thế không.”
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi, trong ánh mắt bà ấy bừng lên lửa giận: “Hoa Hiền Phương, cô muốn chối tội cho cậu ta thì nói thẳng đi.”
Lúc này Tư Mã Ngọc Thanh đã chạy đến phòng khách rồi: “Không xong rồi, có một nữ lưu manh cởi hết quần áo ở trong phòng trên lầu phụ đấy, cô ấy muốn đánh nhau với anh Chấn Diệp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận