Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Kiều An liếc nhìn cô đầy hàm ý, vẻ mặt như phòng bị: “Cô biết cách hạ sốt à?”
Hoa Hiền Phương nhún vai một cái: “Sức khỏe của trẻ con rất yếu, bị cảm nóng sốt là chuyện bình thường, bà cụ cho dạy tôi cách xoa bóp, lúc Tiểu Quân sốt bình thường tôi không cho bé uống thuốc mà đều xoa bóp hạ sốt cả.”
Finn kéo Kiều An ra: “Bà chủ có kinh nghiệm hơn cô nhiều, giao con cho bà chủ đi.”
Kiều An còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Hoa Hiền Phương đi lên trước, đầu tiên cô xoa bóp giúp đứa bé hạ sốt, sau đó còn cắt hai miếng chanh, dán lên lòng bàn chân nhỏ của đứa bé.

Một lát sau thì bắt đầu hạ sốt.

Đứa bé cảm thấy thoải mái hơn nên không hề khóc nháo nữa, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

“Trẻ con bị sốt là do bị bệnh, giờ chỉ là tạm thời hạ sốt thôi, đến tối có thể bị sốt lại, hai người cứ làm theo phương pháp lúc nãy tôi vừa làm, hạ sốt vật lý cho đứa bé.”
“Cảm ơn bà chủ.” Finn cảm kích.

Kiều An ngồi trên ghế salon, bĩu môi, cô ta không thèm cảm ơn Hoa Hiền Phương đâu.

Chắc chắn Kiến Nghi cũng lo lắng cho con và muốn sang thăm lắm, nhưng bị cô ta ngăn cản rồi.

Cô ta giả vờ giả ý hạ sốt cho đứa bé chỉ là vì không cho Kiến Nghi sang đây thăm mẹ con họ, chứ không phải thật lòng muốn giúp đỡ gì đâu.

Hoa Hiền Phương cũng không mong cô ta nói cảm ơn với mình, nếu như cô ta là một người phụ nữ tốt thì đã không mặt dày mày dạn làm người thứ ba rồi.

“Tôi đi trước, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, không nên quấy rầy sếp của anh làm gì.” Cô vỗ vỗ vai Finn rồi đi ra ngoài.


Kiều An cảm thấy lời này là muốn nói với cô, miệng cũng bĩu lên cao.

Hôn lễ của Hoa Phi và Lâm Đại Dao càng ngày càng tới gần.

Đỗ Chấn Diệp và Lục Sênh Hạ đảm nhiệm vị trí phù dâu và phù rể trong hôn lễ.

Cuối tuần, nhà thiết kế đưa lễ phục tới, họ cùng đi tới biệt thự Thánh Đình Mỹ Uyển.

Đây là phòng cưới mà Hoa Hiền Phương chuẩn bị cho em trai và em dâu.

Tư sau khi đính hôn, đây là lần đầu tiên Đỗ Chấn Diệp và Lục Sênh Hạ gặp mặt.

“Anh Chấn Diệp, em đã qua chỗ mẹ cả rồi, không còn quan hệ với mẹ nhỏ nữa, sau này bà ấy không quản chuyện của em được nữa.” Lục Sênh Hạ ngước mắt lên nhìn cậu, chỉ sợ cậu còn đang tức giận không muốn để ý tới cô.

Trong mắt Đỗ Chấn Diệp, cô chỉ là một đứa bé còn chưa lớn, nhưng mà bà nội đã định sẵn cuộc hôn nhân này rồi, cậu cũng không có ý định phản đối.

“Sau này phải giữ khoảng cách với bà ta, đừng để bà ta dạy bậy.”
“Anh yên tâm đi, em không giống mẹ đâu, em giống bố.” Lục Sênh Hạ nghiêng đầu, nghiêm túc đáp.

Đỗ Chấn Diệp xoa đầu của cô, đôi môi cong lên thành ý cười: “Mặc dù em còn nhỏ nhưng hiểu chuyện thật đấy.”
Lục Sênh Hạ cảm thấy đây là đang khen mình, cô bé cười ngọt ngào, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.


“Anh Chấn Diệp, em là vị hôn thê của anh mà, anh đừng giao du với mấy cô gái khác nữa, có được không?”
Đỗ Chấn Diệp nhún vai một cái: “Vốn anh cũng không có ý định tiếp xúc với con gái mà.”
Lục Sênh Hạ vô cùng vui vẻ, trong lòng như nở rộ ngàn hoa.

Cô tin, nhất định anh Chấn Diệp sẽ thích mình.

Hoa Phi nhìn họ thì khẽ cười: “Nhìn hai người làm em lại nhớ tới chị và anh Thời Thạch.

Trước kia họ cũng như thế này, là thanh mai trúc mã, hai đứa bé vô tư.”
Nghe nói vậy, nụ cười trên mặt Hoa Hiền Phương hơi ngưng lại, cô nhấc ly cà phê trên mặt bàn lên, cúi đầu nhấp một ngụm mà không nói gì.

Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Anh Hoa Phi, chị dâu đã gả cho anh trai em rồi, anh đừng nhắc lại tình cũ của chị ấy nữa, nếu anh em nghe được sẽ không vui đâu.”
Hoa Phi gãi đầu một cái, nở nụ cười ngượng nghịu: “Chỉ là anh đột nhiên nghĩ tới, hơi xúc động mà thôi.”
“Lúc còn nhỏ chị dâu đính hôn với anh trai em rồi, nếu anh ấy còn sống thì chị dâu cũng sẽ không gả cho anh ấy mà sẽ kết hôn với anh trai em.” Lục Sênh Hạ nói năng rất hùng hồn.

Hoa Phi lắc đầu: “Nếu không bị tai nạn xe lần đó thì người gả cho anh trai em là Hoa Mộng Lan cơ.”
“Ông nội em đã quyết định người đó là chị dâu rồi mà, cho nên không có chuyện Hoa Mộng Lan đâu.

Anh cả em là đệ nhất thiếu gia ở Long Minh, là nam thần trong lòng bao nhiêu cô gái, nếu mà kết hôn với Hoa Mộng Lan thì chẳng phải là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu sao.” Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ, mặc dù anh cả không ở nơi này nhưng thân là em gái, cô bé phải kiên quyết bảo vệ anh, đứng về phía anh.

Hứa Kiến Quân ăn một miếng ô mai rồi bập bẹ nói: “Nếu bố ma vương mà cưới cô họ thì chắc chắn mẹ cháu sẽ kết hôn với bố, vì thế cháu vẫn sẽ ra đời, nhưng mà không có em trai và em gái nữa, ngẫm lại cũng hơi đáng sợ.”
Hoa Hiền Phương ngổn ngang trong gió, cô xoa đầu con trai rồi đứng lên: “Hôm nay mọi người tới thử lễ phục kia mà, sao lại nói chuyện của chị rồi, nhanh lên lầu thay quần áo đi, đừng lỡ việc chính.”

“Nói cũng phải, em phải đi thử áo cưới đã.” Lâm Đại Dao khẽ cười, kéo tay cô: “Chị ơi, chị đi giúp em nhé.”
Hoa Hiền Phương cũng kéo Lục Sênh Hạ bên cạnh: “Con gái thì đi theo chị, nam thì sang phòng của Hoa Phi.”
Sau khi Lâm Đại Dao mặc bộ áo cưới trắng tinh từ trên lầu đi xuống, ánh mắt Hoa Phi như đờ đẫn, cô xinh đẹp giống hệt thiên thần.

“Chị họ xinh quá.” Lục Sênh Hạ vỗ tay, cười nói.

“Đại Dao và Hoa Phi đúng là kim đồng ngọc nữ, một đôi trời sinh.” Hoa Hiền Phương cười khen.

“Cô và cậu đúng cũng là kim đồng ngọc nữ, một đôi trời sinh.” Hứa Kiến Quân che miệng lại, cười hì hì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Sênh Hạ đỏ lên, lén lút đưa mắt nhìn Đỗ Chấn Diệp, hôm nay cậu mặc một bộ tây trang đầy hào hoa phú quý, lại có phần trưởng thành và quyến rũ hơn xưa.

Hoa Hiền Phương cũng nở nụ cười: “Cô dâu chú rể là một đôi, phù dâu phù rể cũng là một cặp, đúng là hoàn mỹ thật.”
Sau khi thử lễ phục xong, họ cùng nhau đi về biệt thự của Hoa Hiền Phương.

Trên đường đi, Hoa Phi gọi điện thoại gọi Tần Như Thông lại đây cùng nhau ăn cơm tối.

Lúc họ vừa đi đến cổng nhà đã thấy Tần Như Thông đến rồi.

truyện tiên hiệp hay
Theo sát phía sau họ còn có một chiếc xe của Lục Kiến Nghi.

Nhìn thấy anh, Hoa Phi hơi run lên: “Anh rể, không phải anh có hẹn không tới được à?”
“Anh dời rồi.” Lục Kiến Nghi nhún vai, đáp lại hời hợt.

Hoa Phi lặng lẽ le lưỡi một cái, vốn cậu còn tưởng Lục Kiến Nghi không tới nên mới gọi điện cho anh Thông, bởi vì chắc chắn anh Thông sẽ thấy khó chịu.


Thật ra Tần Như Thông đã sớm quen việc nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ, dù sao trước kia còn từng làm anh rể của Lục Kiến Nghi.

“Lần trước em nói thích hổ phách nên anh có mang một cái tới đây.” Anh ta lấy một chiếc hộp trong túi ra đưa cho Hoa Phi.

“Cảm ơn anh.” Hoa Phi gãi đầu một cái, hơi ngượng ngùng.

Trong đại sảnh, bà Hoa đã làm bánh tráng xong đợi bọn nhỏ quay về.

Bà và ông Hoa đã bàn bạc rồi, trước tiên cứ ở chỗ của con gái đã.

Đợi con trai và vợ đi hưởng tuần trăng mật về thì chuyển tới ở cùng bọn nó.

Lục Kiến Nghi ôm Hứa Kiến Quân lên đùi mình, đưa một miếng bánh tráng cho con.

Ông Hoa vô cùng hài lòng về con rể.

Trên đời này có mấy người đàn ông đối xử với con riêng như con ruột mình đâu, cũng chỉ có mình anh.

Tần Như Thông ăn một miếng bánh tráng rồi cười nói: “Dì Hoa làm bánh tráng vị hoa quế ngon nhất đấy ạ.”
Bà Hoa hơi giật mình, đây là lần đầu tiên trong suốt tám năm qua bà làm lại bánh tráng vị hoa quế.

Trước đây Thời Thạch thích ăn vị hoa quế nhất.

Từ sau khi anh mất, bà cũng không làm vị bánh này nữa, chỉ sợ con gái ăn vào lại tức cảnh sinh tình.

“Như Thiên từng ăn bánh tráng vị hoa quế dì làm sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận