Lục Kiến Nghi hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, dường như đang đi qua một đoàn không khí vậy, đi thẳng đến bên cạnh Hoa Hiền Phương, bàn tay to lớn giơ ra ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô.
Cô mỉm cười, kiễng chân nên hôn lên má anh.
Hai người thể hiện tình cảm, vô cùng thân mật.
Trong mắt Hoa Mộng Lan vô cùng đố kỵ.
Nếu như lúc đầu người kết hôn là cô ta, thì bây giờ người đứng bên cạnh anh chính là cô ta, người thân mật ngọt ngào với anh cũng là cô ta, sao có thể đến lượt một người tâm cơ như Hoa Hiền Phương chứ.
Nhưng trên mặt cô ta lại vô cùng bình tĩnh, không hề lộ ra một chút dấu hiệu nào.
Cô ta phải thể hiện mình là một người được dạy dỗ tốt, so sánh với Hoa Hiền Phương.
Hoa Hiền Phương là một con nhóc hoang dã, từ nhỏ đã điên cuồng chạy rong bên ngoài, cô ta ở nhà họ Lục nhất định sẽ gây ra họa, cho dù cô ta không gây ra, cô cũng phải tạo thành họa cho cô ta.
Cái Hoa Mộng Lan có chính là tâm cơ và bản lĩnh.
Bác gái chỉ là một thùng rỗng, ở nhà bọn họ vẫn luôn là Hoa Mộng Lan đưa ra chủ ý, bà ta ra tay.
Một người con rể tốt như vậy, tuyệt đối không thể được hời cho Hoa Hiền Phương, nhất định phải là con gái bà ta Hoa Mộng Lan.
“Mộng Lan à, con gái đáng thương của mẹ, con ở nước ngoài xảy ra chuyện, phải chịu tội, trở về thì chồng của mình lại bị em gái cướp mất, con thật sự quá đáng thương mà.
Nhà chú hai sao có thể như vậy chứ? Chuyện gì cũng muốn được lợi.
Chuyện tốt gì cũng đều do bọn họ độc chiếm, chuyện xấu đều để cho nhà chúng ta gánh…” Bà ta khóc lóc.
Còn chưa nói xong, đã bị Hoa Hiền Phương ngắt lời.
“Bác gái, làm người thì phải có lương tâm, nhà chúng tôi chưa bao giờ chiếm lợi của nhà bác.
Chị họ hoàn toàn không phải xảy ra chuyện, hai người các người cho rằng dáng vẻ của Lục Kiến Nghi rất xấu, nên nghĩ kế, để chị họ giả vờ mất tích, đào hôn, để tôi đến gả thay.
Bây giờ nhìn thấy người thật, thì phát hiện nhầm rồi, nên hối hận, muốn đổi lại.
Các người cho rằng hôn nhân là trò trẻ con sao? Các người muốn đổi là có thể đổi sao? Các người xem nhà họ Lục là nơi nào chứ? Bình thường ở nhà, bác hung hăng quen rồi, vì để lấy đi sính lễ, bác ở nhà tôi mấy ngày, mỗi ngày đều gây chuyện đến nỗi nhà tôi không được yên tĩnh, nhà tôi đưa cho bác rồi, nhưng điều này không có nghĩa người có thể tùy ý ức hiếp.
Lương thiện không có nghĩa là yếu đuối, bác hiểu không?”
Mặt bác gái hết xanh lại trắng, cái đồ đĩ này, từ nhỏ đã là vảy ngược, vô cùng hoang dã, mỗi lần đều chống đối lại bà ta, làm trái lại: “Con bé này, chính là từ nhỏ đến lớn, nhà chú hai không dạy dỗ tốt, không biết lớn nhỏ, ở trường học thì chơi với bọn hư hỏng, học toàn tính xấu.
Không giống Mộng Lan nhà chúng tôi, đặc biệt học các quy tắc của hào môn, vẫn luôn giữ thân trong sạch.”
“Mẹ, mẹ đừng nói em ấy nữa, mỗi một người đều có tính cách khác nhau, tính cách này của em ấy, ở nhà cũng rất tốt, chỉ là mắng người, đánh nhau, không có gì cả.” Dáng vẻ của Hoa Mộng Lan thì là đang an ủi, nhưng thật ra là đang đâm theo một dao.
“Mộng Lan, trong đời con cháu, con là đứa hiểu chuyện nhất, bây giờ đến cả chồng mình cũng cho người khác rồi.” Bác gái vừa nói vừa lau nước mắt.
Hoa Hiền Phương cảm thấy đặc biệt mỉa mai: “Bác gái, đừng diễn nữa, đừng có hắt nước bẩn lên người tôi như vậy nữa.
Đảo người đúng sai như vậy, thật sự tốt sao? Dù sao tôi cũng là cháu gái của bác, trong mắt bác lẽ nào ngoại trừ tiền và lợi ích thì không còn một chút tình thân nào sao?”
Bác gái sắp tức đến ngất đi rồi, nếu không phải trước khi đến đây, con gái bà ta đã nhắc đi nhắc lại, khi đến nhà họ Lục thì không được dùng tuyệt chiêu một khóc hai náo ba thắt cổ, thì bà ta đã sớm ngồi trên đất, vỗ đùi khóc lóc rồi.
“Cháu thật sự không được dạy dỗ, cả ngày đều chơi cùng đám mất dạy, khiến cháu cũng trở lên như vậy.”
Lục Kiến Nghi nhìn người phụ nữ này, cả người toát lên vẻ gian xảo, tuyệt đối là một mụ đàn bà chua ngoa.
“Bác này, bác tốt nhất nên làm rõ thân phận của mình, chuyện này tôi nói mới tính, cho dù là Hoa Hiền Phương, cũng không có quyền quyết định.
Huống hồ gì là một người ngoài là bác.”
Nói xong, anh thấp giọng nói: “Tiễn khách.”
Hoa Mộng Lan vội vàng giải thích: “Kiến Nghi, anh hiểu nhầm rồi, tình tính mẹ em vội vàng, miệng cứng nhưng mềm lòng, thật ra mẹ em rất tốt bụng.”
“Được rồi, cho dù là cô đào hôn cũng được, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng được, chỉ có thể nói rõ cô không có duyên phận với Kiến Nghi, cô cũng không có phúc làm con dâu nhà họ Lục chúng tôi.” Bà Lục nói.
Cả nhà bọn họ đều có dáng vẻ tham lam, bà ta đã nhìn thấy rất nhiều, đặc biệt chán ghét.
Quản gia đi đến muốn đuổi khách.
Bác gái tức đến hỏng luôn, còn muốn làm loạn lên, nhưng bị Hoa Mộng Lan ngăn lại.
Lục Kiến Nghi vẫn chưa nhìn thấy chỗ tốt của cô ta, đợi nhìn thấy rồi, nhất định sẽ đá Hoa Hiền Phương đi.
Lúc này, Lục Kiều Sam đi xuống.
“Kiến Nghi, người vợ chính thức của em đến rồi, tại sao lại không đổi lại chứ? Chị thấy cô ta tốt hơn Hoa Hiền Phương nhiều, biết trang điểm, hiểu lễ nghĩa, ăn mặc cũng đẹp.
Nhà mình thu một người phụ nữ thô kệch về, đã long trời lở đất rồi, nhanh chóng đổi thì nhanh chóng yên tĩnh, chất lượng không khí rất kém.”
Đúng lúc cô ta đang không tìm được cách để đuổi Hoa Hiền Phương đi, thì có “cứu binh” đưa đến cửa.
“Nơi này còn không đến lượt chị nói.” Lục Kiến Nghi trừng cô ta.
Hoa Mộng Lan nhìn thấy Lục Kiều Sam, nhìn sắc mặt chán ghét của cô ta thì biết cô ta rất không thích Hoa Hiền Phương.
Cô ta đang muốn tìm đột phá, thì “quý nhân” xuất hiện.
Hai người giống như là Vương Bát nhìn thấy đậu xanh, nhìn nhau.
“Cô chủ này trong như thần tiên vậy, thật sự biết nhìn người.
Đứa cháu gái này của tôi, thích nhất là gây chuyện.
Đến chỗ nào thì đều khiến chỗ đó không được yên tĩnh, điều quan trọng nhất là, bát tự của nó không tốt, bại tài khắc chồng, ai lấy phải cô ta, cả nhà đều không được yên bình.” Bác gái nhanh chóng nói.
“Mẹ, mẹ đừng nói em ấy như vậy, bát tự là trời sinh, là mệnh đã định, cũng không phải là lỗi của em ấy.” Hoa Mộng Lan ở bên cạnh nói đỡ, dáng vẻ lương thiện độ lượng, hiểu ý người.
“Trời ơi, cô là một người chị thật sự quá tốt rồi, lúc nào cũng bảo vệ em gái, nhưng em gái cô lại chẳng màng đến tình chị em, cướp mất chồng cô cũng không trả lại, còn đối xử tệ bạc với cô.” Lục Kiều Sam đi đến trước mặt cô ta, hai người xác nhận bằng ánh mắt, đều là người một phe.
“Không sao, chị gái yêu quý bảo vệ em gái là đương nhiên, cho dù Hiền Phương có làm sai cái gì, em cũng không trách con bé.” Hoa Mộng Lan lộ ra dáng vẻ đáng thương, vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lục Kiến Nghi.
Cô ta đã yêu sâu đậm anh, nhất kiến chung tình.
Vốn dĩ anh nên thuộc về cô, cô nhất định phải cướp anh trở lại.
Lục Kiều Sam đi đến trước mặt bà Lục: “Mẹ, mẹ xem cô ta tốt như vậy, xinh đẹp, lương thiện, độ lượng, ưu tú, người phụ nữ như vậy mới có tư cách vào nhà họ Lục chúng ta, làm em dâu con.
Lúc nào Hoa Hiền Phương cũng làm nhà họ Lục chúng ta mất mặt, mặt mũi của con sắp bị cô ta làm cho mất hết rồi.”
Bà Lục trừng cô ta: “Con đừng có ở đây làm loạn nữa.”
Hoa Mộng Lan có tốt thế nào thì trong xương máu cũng là một người tỉnh lẻ nhà quê, đặc biệt là bố mẹ cô ta, mặt mũi xấu ác, bà ta đã sớm nhìn thấy rồi, nhưng hôm nay mới có ấn tượng càng sâu hơn.
Nếu như làm thông gia thì còn được.
Dù sao đều phải đuổi đi, ai cũng giống nhau cả.
Hoa Hiền Phương và con trai đều đã gạo nấu thành cơm rồi, không chừng trong bụng còn có cháu trai của bà rồi.
Cô sớm sinh đứa trẻ ra thì có thể cút đi sớm một chút, tránh nhìn những thứ mà bà ta không thích.
.