Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Cơ thịt trên khuôn mặt Kiều An co rút kịch liệt, cô ta có cảm giác Hoa Hiền Phương cố ý nhằm vào mình.

Người đàn bà này quá độc ác, suy nghĩ sâu xa, giống như một con rắn độc.

Cô ta muốn đi tìm Lục Kiến Nghi.

Anh nhất định phải để ý tới, không thể để mặc Hoa Hiền Phương làm xằng lằm bậy.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Ngọc Kỳ tiến vào phòng.

Người của cô ấy đã tìm được Giang Hà.

Hôm ấy, lúc chuyện xảy ra thì cô ấy không ở Giang Thành, cũng không thể tới khách sạn Hilton giao hàng.

Hoa Mộng Lan đang nói láo.

Cô ấy biết ngay người đàn bà này sẽ không nói thật.

Nhưng cô ấy càng giấu giấu diếm diếm thì chuyện càng trở nên kỳ lạ.

Cô ấy vốn định gọi điện thoại cho Hoa Mộng Lan để hỏi rõ ràng mọi chuyện nhưng không ngờ cô ta đã lấy trộm hết tiền trong nhà rồi bỏ nhà đi, bác cả cũng không biết cô ta đã chạy tới nơi nào.

Thoáng cái đã trôi qua mấy tháng.


Hai túi sữa nhỏ cũng đã biết đi.

Tiểu Diệp rất thích chơi người máy, mỗi lần Hứa Kiến Quân vừa tan học trở về là cậu bé ôm người máy lên ngay, bịch bịch bịch chạy tới trước mặt anh mình, nói: “Anh ơi, chúng mình cùng nhau chơi người máy đi.”
“Được, hôm nay anh sẽ dạy cho em viết một chương trình rất lợi hại.” Hứa Kiến Quân cười ha ha nói.

Kiến Dao thích vẽ tranh, bàn tay nhỏ bé cầm bút vẽ, cậu bé đứng trước bàn vẽ vẽ nên bầu trời sao trong trí tưởng tượng của mình, cái miệng nhỏ nhắn còn ngâm nga một bài đồng dao.

Dù mới chỉ mười một tháng tuổi, còn chưa được một tuổi nhưng cậu bé vẽ rất đẹp, đâu ra đó, rõ ràng đã kế thừa được thiên phú nghệ thuật của mẹ.

Hoa Hiền Phương nhìn lũ trẻ, trong mắt đầy cưng chiều.

“Ma vương Tu La, Tiểu Diệp giống anh, Kiến Dao giống em.”
“Thằng bé sau này nhất định có thể trò giỏi hơn thầy.” Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi gợi lên một nụ cười mê người.

Lục Sênh Hạ ở bên cạnh cười hihi: “Em cảm thấy Tiểu Quân cũng rất giống anh cả, lẽ nào hai người không phát hiện điều này sao?”
Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu cô bé, cảm giác cô nhóc này đang chế nhạo anh.

Tiểu Quân cũng không phải con trai của anh, sao có thể giống anh được?
“Con trai hơn nửa đều giống bố.”
“Nhưng Tiểu Quân thật sự rất giống anh, không tin anh tự mình nhìn xem.” Lục Sênh Hạ cầm điện thoại lên, chụp một bức ảnh chung cho ba bố con anh.

“Anh xem, anh, Tiểu Quân và Kiến Diệp, gương mặt và ánh mắt ba người không phải giống nhau như đúc sao?”
Lục Kiến Nghi cầm điện thoại, cẩn thận ngắm nhìn bức ảnh kia.

Bình thường, anh chưa từng cẩn thận quan sát.

Hôm nay, so sánh cẩn thận như vậy, thật sự cảm thấy rất giống.

Khó trách luôn có người nói hai người giống nhau.

Thật kỳ lạ.

Gương mặt anh không hề có điểm nào giống với Hứa Nhã Thanh, sao thằng nhóc này lại có thể giống anh chứ?
Anh không nhịn được, quay sang nhìn Hoa Hiền Phương.

Trái tim Hoa Hiền Phương khẽ run lên, cô đã phát hiện ra con trai mình giống Lục Kiến Nghi từ lâu nhưng cô không thể hiểu nổi tại sao lại như vậy.

Giải thích duy nhất chính là đây là sự trùng hợp kỳ diệu.

Lục Kiến Nghi không kìm nghĩ đến đứa con mà chính tay tay mình giết chết lúc trước.được mà
Là thằng bé quay lại sao?
Thằng bé không nỡ rời đi nên một lần nữa quay về trong bụng mẹ, biến thành Tiểu Quân?
Anh cắn môi, một lúc lâu sau mới phát ra âm thanh.

“Cô ngốc…chuyện đứa trẻ lúc trước, em có từng hận anh không?”
Hoa Hiền Phương hơi ngẩn người: “Em…em đã quên rồi.”

“Nếu đứa trẻ là con của anh, liệu em có tha thứ cho anh hay không?” Giọng của anh rất mơ hồ, giống như chỉ đang hô hấp.

Hoa Hiền Phương cụp mắt xuống, hàng mi dày và dài tạo nên một bóng đen mờ mờ trên mí mắt trắng nõn của cô.

“Đều là chuyện đã qua, chúng ta cũng không cần nhắc lại nữa.”
Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng thở ra.

Đây là chuyện ngu ngốc nhất, không có lý trí nhất mà anh từng làm.

“Cô ngốc, liệu Tiểu Quân có phải là đứa trẻ kia không?”
Vốn chỉ là một câu nói vô ý nhưng lại khiến Hoa Hiền Phương quá hoảng sợ, cô gần như nhảy lên khỏi ghế theo bản năng.

Sắc mặt cô trắng bệch, ngay tới đôi môi cũng mất đi huyết sắc, đôi mắt to tròn đầy sợ hãi, nhìn anh chằm chằm.

“Anh đang nói bậy nói bạ gì đó, sao Tiểu Quân có thể là đứa trẻ kia được?”
Lục Kiến Nghi không nghĩ quá nhiều, anh chỉ cho rằng cô đã bị dọa sợ nên mới duỗi tay, kéo cô vào trong lòng.

“Cô ngốc, ý của anh là, liệu có phải thằng bé không nỡ rời đi nên đã quay lại một lần nữa hay không?”
Dù nói không rõ ràng nhưng Hoa Hiền Phương vẫn nghe hiểu những gì anh nói.

Ý của anh là đứa trẻ kia sau khi bị bỏ đi đã một lần nữa quay lại đầu thai vào trong bụng cô.

“Ma vương Tu La, sao hôm nay đột nhiên anh lại nhớ tới đứa trẻ kia?”
“Không có gì, chỉ là tùy tiện nói một chút thôi.” Anh nhún vai, hời hợt đáp lại.

Hoa Hiền Phương nuốt nước miếng.

“Chuyện đã qua thì cứ đế nó qua đi, đừng nhắc lại nữa.” Cô cũng qua loa một câu.

Lục Kiến Nghi giật giật môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt những lời định nói đó vào trong.

Cuối tuần này, Hứa Nhã Thanh trở về từ châu Âu.


Hứa Kiến Quân rất vui, cậu bé sắp xếp chiếc vali nhỏ của mình, sau đó đi tới biệt thự của anh ta, trong khoảng thời gian này, cậu bé muốn ở cùng với ba.

“Không ngờ, mới rời đi mấy tháng mà em đã xảy ra nhiều chuyện như thế.” Hứa Nhã Thanh mang theo vài phần cảm khái nói.

“Em đã trải qua mọi thăng trầm trong cuộc sống rồi, đã không còn gì đáng kể.” Hoa Hiền Phương buông lỏng tay, vẻ mặt bình thản.

“Gần đây em có gặp bố chồng không?” Hứa Nhã Thanh hỏi.

“Không, từ sau khi ông ấy rời đi, em cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy và Tư Mã Ngọc Như.” Hoa Hiền Phương hời hợt nói.

Thành phố Long Minh rất lớn, nên dù có sống trong cùng một thành phố thì mọi người cũng chưa chắc đã có cơ hội gặp nhau.

Hứa Nhã Thanh lắc lắc chén rượu trong tay mình: “Yêu mĩ nhân, không yêu giang sơn, bố chồng em đúng là một người chung tình.

Nhưng người phụ nữ hết thời như Tư Mã Ngọc Như hoàn toàn không với tới cái gọi là mỹ nhân.”
“Có người thích củ cải, có người thích rau xanh, có thể ông ấy thích điểm này của Tư Mã Ngọc Như.” Hoa Hiền Phương cười nhạt, cô không muốn bàn luận nhiều thêm về chuyện của bố chồng mình.

Im lặng một hồi, Hứa Nhã Thanh chuyển đề tài.

“Chuyện của nhà họ Tần đúng là kỳ lạ.

Thật không ngờ, Trần Nhân Thiên còn có em trai sinh đôi, hai người giống nhau như đúc.

Hơn nữa, anh ta còn là mối tình đầu của em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận