Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ


Tư Mã Ngọc Như có thể thấy, lần này bọn họ tuyệt đối quyết tâm.
Phải nghĩ cách thoát thân mới được.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, cô ta lấy bình thuốc đã chuẩn bị từ trước ra.
“Vinh Hàn, đây chính là thuốc em tìm người mua, em không có lừa anh, em thật sự mua thuốc.

Thuốc này là thuốc bị hạn chế kê đơn, không phải bất cứ lúc nào cũng có thể mua được, vậy nên em mới tìm người hỗ trợ.”
Lục Vinh Hàn đưa mắt nhìn, phát hiện là thuốc trị liệu bệnh thần kinh.
“Tại sao cô phải uống thuốc này?”
“Gần đây ngày nào em cũng bị mất ngủ, không ngủ được, ngủ thiếp đi thì sẽ gặp ác mộng.

Ban ngày trong tai vang lên tiếng ong ong, luôn có ảo giác ảo thính.

Bác sĩ nói bởi vì em bị hội chứng tiền mãn kinh nghiêm trọng thêm vào uất ức quá độ, dẫn đến chức năng của thần kinh bị mất cân bằng, bảo em uống thuốc này để trị liệu.

Mấy ngày nay ở làng du lịch, bệnh của em lại tái phát, nhưng không có mang thuốc.

Em không muốn để cho anh biết, sợ anh lo lắng, cũng sợ nếu như những người khác biết, bọn họ sẽ đối xử với em như kẻ điên.


Cho nên em chỉ có thể tìm người lén mua thuốc đến cho em thôi.”
Lời giải thích này cô ta đã nghĩ kỹ trước đó, thế nào cũng phải chuẩn bị hai tay để đề phòng lỡ như.
Cả người Lục Vinh Hàn khẽ giật mình, ông ôm lấy vai cô ta: “Chuyện nghiêm trọng như vậy, sao em lại gạt anh?”
“Em cũng không biết sẽ có người chui vào lỗ hổng, mượn chuyện này để hãm hại em.

Người đó thật sự quá ác độc.” Tư Mã Ngọc Như vừa khóc nức nở vừa nói.
Lục Vinh Hàn kéo cô ta vào trong ngực: “Em thật sự quá ngốc rồi.”
Tư Mã Ngọc Như nhếch môi nở nụ cười không dễ phát giác.

Lục Vinh Hàn đã bị cô ta nắm vững trong lòng bàn tay rồi, muốn làm thế nào cũng được.
Lục Vinh Hàn quyết định đưa cô ta đi ngay trong đêm.
Lục Kiến Nghi đã đoán được sẽ như vậy từ lâu, anh luôn phái người theo dõi ông.
Hai người đi tới cửa xe, đã bị người của Lục Kiến Nghi ngăn cản.
“Mang Tư Mã Ngọc Như đi.” Khải Liên ra lệnh, vệ sĩ tiến lên bắt Tư Mã Ngọc Như.
Cô ta liều mạng giãy giụa: “Vinh Hàn, cứu em với.”
“Các người muốn dẫn cô ấy đi đâu?” Lục Vinh Hàn tức giận không thôi.
“Cô ta là kẻ tình nghi, nhất định phải tiếp nhận điều tra.” Khải Liên trịnh trọng nói.
“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Lục Vinh Hàn chắn ở phía trước.
“Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.” Khải Liên ra lệnh, hai vệ sĩ khác đi lên trước bắt Lục Vinh Hàn, kéo ông ấy ra.
Tư Mã Ngọc Như lớn tiếng hét lên: “Các người muốn làm phản sao?”
“Giữ gìn chính nghĩa, đánh tan tội phạm là nghĩa vụ của mỗi người dân.” Khải Liên nhấn mạnh từng chữ một cách rõ ràng.
Tư Mã Ngọc Như đã tức đến mức sắp méo xệch miệng: “Bây giờ tôi là bệnh nhân, tôi cần tiếp nhận trị liệu.”
“Vậy thì trị liệu ở làng du lịch, cô trốn không thoát nơi này đâu, đừng mơ tưởng nữa, thần tiên cũng không thể nào cứu được cô đâu.” Khải Liên hừ nhẹ một tiếng.
Tư Mã Ngọc Như giống như quả bóng da bị xì hơi, lập tức xụi lơ.
Cô ta biết rõ người phụ nữ này chỉ nghe lệnh của Lục Kiến Nghi, vốn dĩ không để ý tới Lục Vinh Hàn.
Tuy rằng Lục Vinh Hàn cũng dẫn theo vệ sĩ, thế nhưng đối mặt với khí thế như vậy, bọn họ đứng ở một bên cũng không dám động đậy.
“Tôi, tôi sẽ đi tìm Lục Kiến Nghi ngay bây giờ.” Lửa giận của Lục Vinh Hàn bốc cao ngàn mét, ông ấy trực tiếp đi đến khách sạn.
“Đêm hôm khuya khoắt, ông đi gõ cửa phòng con trai, thật sự được sao?”
m thanh của Khải la truyền đến từ phía sau.
“Các người đừng hòng làm bậy.” Lục Vinh Hàn giận dữ nói, cho dù là nửa đêm canh ba ông ấy cũng phải đánh thức Lục Kiến Nghi.
Nghe được tiếng gõ cửa, Lục Kiến Nghi cực kỳ không kiên nhẫn.

“Hơn nửa đêm bố không ngủ, chạy đến đây giày vò cái gì?”
“Lập tức cho người thả Tư Mã Ngọc Như ra.” Lục Kiến Nghi dùng giọng điệu ra lệnh nói.
“Không phải cô ta ở trong phòng mình sao? Chẳng lẽ hơn nửa đêm bố mang cô ta chạy trốn đấy à?” Lục Kiến Nghi cười châm chọc.
Trên mặt Lục Vinh Hàn lúc trắng lúc xanh: “Cô ấy ngã bệnh, điều kiện chữa bệnh ở đây không tốt, bố dẫn cô ấy về thành phố Long Minh điều trị không được sao?”
“Trước tiên cô ta phải trải qua quá trình điều tra cái đã.” Lục Kiến Nghi nghiêm túc nói.
Lục Vinh Hàn không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là lấy thuốc của Tư Mã Ngọc Như ra.
“Cô ấy thật sự là vì lấy thuốc, cô ấy sợ người khác nghi ngờ cô ấy là kẻ điên, cho nên mới lén lút.”
“Lời nói dối của cô ta cũng chỉ có thể lừa được bố mà thôi, cô ta muốn chứng minh mình trong sạch, chỉ có thể làm một chuyện là khai ra người kia.”
“Đó là người cô ấy tuỳ tiện tìm trên mạng, làm sao con bắt cô ấy khai ra được?” Lục Vinh Hàn nói.
“Mạng nào? Cho dù là mạng thì cũng có lịch sử có thể điều tra được.”
Lục Kiến Nghi nói.
Hoa Hiền Phương mặc quần áo tử tế đi tới: “Cô ta chỉ tiếp nhận điều tra, bố đang lo lắng cái gì? Nếu như bố thật sự tin tưởng cô ta, cảm thấy cô ta sẽ không làm loại chuyện điên rồ này, cần gì phải mang cô ta chạy trốn như kẻ trộm thế? Bố có biết hành vi của bố là đang gây trở ngại cho sự công bằng của pháp luật không? Việc này dính dáng đến tội phạm hình sự, chứ không phải chuyện riêng trong nhà chúng ta.

Nến xử lý cô ta thế nào, không phải do bố nói là được, mà là do pháp luật định đoạt.”
Khoé miệng Lục Vinh hàn co rúm lại: “Hiện tại cô ấy cần tiếp nhận trị liệu, cho dù là tội phạm cũng có thể chữa bệnh ngoài vòng pháp luật.”
“Vậy chờ điều tra xong rồi nói.” Lục Kiến Nghi đóng cửa lại.
Lục Vinh Hàn bất đắc dĩ đến cực điểm, lúc trở về, Tư Mã Ngọc Như đã bị mang đi rồi.
Đây là lần đầu tiên Tư Mã Ngọc Như cảm nhận được sự hoảng sợ thật sự là gì.

Lục Kiến Nghi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, điều duy nhất cô ta có thể làm là giả ngây giả dại, vậy mới có thể trốn tránh điều tra.
Lục Kiến Nghi có thừa biện pháp đối phó cô ta: “Đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần, xem cô ta điên thật hay là điên giả.”
Tư Mã Ngọc Như giật mình kịch liệt.

Lục Vinh Hàn không ở bên bảo vệ cô ta, cô ta như là miếng thịt trên thớt gỗ.
Cô ta không nghĩ tới chính là, Khải Liên thật sự đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần.
Cô ta sợ đến mức mất hồn, ôm sát chiếc ghế thét lên ầm ĩ: “Tôi không muốn vào, tôi không có điên, tôi không có điên.”
“Vậy tại sao cô lại giả điên?” Khải Liên cười châm chọc.
“Tôi không có giả điên, chỉ là chức năng thần kinh của tôi không được điều dưỡng tốt mà thôi, cô chính là một con chó, con chó của Lục Kiến Nghi.” Tư Mã Ngọc Như gào thét vào mặt Khải Liên.

Chờ một ngày nào đó, cô ta nắm được nhà họ Lục trong tay, nhất định sẽ giết cô ta đầu tiên.
Khải Liên giơ tay tát một cái, không chút nể tình.
Tư Mã Ngọc Như gần như bị đánh đến choáng váng: “Cô dám đánh tôi? Một đứa râu ria như cô lại dám đánh tôi?”
“Một đứa râu ria như tôi có quyền lớn thế đấy.” Khải Liên vung tay lên: “Áp tải cô ta đi vào điều trị bằng sốc điện.

Sốc mấy lần cô ta cũng không dám giả bộ điên khùng nữa.”
Tư Mã Ngọc Như cực kỳ sợ hãi, cô ta kéo căng cổ họng gào lên giống như heo bị chọc tiết: “Các người lạm dụng hình phạt riêng, tôi muốn tố cáo các người.”
“Mời cô cứ tự nhiên.” Đáy mắt Khải Liên xẹt qua ánh sáng nham hiểm.
Lục Vinh Hàn ở trong làng du lịch sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Lục Kiến Nghi vừa đi xuống, ông ấy vội vã tiến lên đón đầu.
“Cho dù cô ấy có làm cái gì, cô ấy cũng đã chịu trừng phạt rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận