Tô Thịnh Hạ si ngốc nhìn thân ảnh cao lớn của Lãnh Dạ Thần, hoàn toàn không chú ý tới khí áp xung quanh đang giảm xuống với tốc độ ánh sáng, lạnh đến mức có thể nghe được tiếng nứt của ống nước.
Bốn mắt nhìn nhau, một đôi mắt to ngập nước đầy sinh động, một đôi mắt thì tóe ra vô số lưỡi dao sắc nhọn.
Huyệt thái dương của Lãnh gia đột nhiên bùng nổ, nha đầu que mùa này từ đâu tới đây!
Lãnh gia cao lớn, sắc bén, lạnh lùng nghiêm nghị, giống như thần.
Tô Thịnh Hạ nho nhỏ, khom lưng, hé miệng, ánh mắt mỉm cười.
Lạnh Dạ Thần cho rằng vật nhỏ sợ đến choáng váng, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Cô là ai, tại sao ở chỗ này?”
Tô Thịnh Hạ nuốt nước miếng một cái, đôi mắt không còn cách nào dời khỏi người anh nửa tấc, chỉ có thể nhìn thẳng, thậm chí còn có chút háo sắc nhìn Lãnh Dạ Thần, nuốt nước miếng một cái nói: “Cái kia, tôi đi nhà vệ sinh, đi lộn chỗ”
Lãnh Dạ Thần bước một bước dài tới, trong nháy mắt đã đứng trước mặt cô nhóc, hai bóng người một cao một thấp, bất kể là khí thế hay là vóc người, cô nàng Tô cũng không chiếm một chút ưu thế nào.
Hoàn toàn bị giết chết rồi.
“Tôi hỏi là, cô tại sao lại ở đây!”.
Ánh mắt Lãnh Dạ Thần lạnh lùng liếc nhìn cô đang né tránh ánh mắt, âm thanh lạnh như băng.
Tô Thịnh Hạ chuyển động mắt, đúng, nời này là trọng địa quân sự, cô là người không có nhiệm vụ, sao lại xuất hiện ở nơi này?
Nếu như giải thích không thông, sẽ không trực tiếp bị giết chứ?
Súng lục bên hông người đàn ông, nó được nạp đạn.
Tô Thịnh Hạ nhấp miệng nhỏ, hất cằm đối diện với Lãnh Dạ Thần, chiều cao chênh lệch, đôi mắt hồn nhiên của Tô Thịnh Hạ trực tiếp xông vào đôi mắt đen như mực của anh.
Đẹp trai! Lãnh khốc! Mạnh mẽ!
Lại bị giết chết môt lần nữa.
Nhưng Tô Thịnh Hạ là ai, từ nhỏ đã lăn lộn theo quân nhân, về sau theo bạn bè xấu lăn lộn trong trường trung học số 21, hỗn thế ma vương chưa nói tới, còn chơi xấu một đối một.
“Cái này không thể trách tôi, bảo vệ các anh quá lỏng lẻo rồi, tôi liền đi vào được, cũng không thấy có người ngăn cản, đều nói quân nhân có ý thức phòng bị mạnh, tôi xem ra chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi, hắc hắc, có phải nên thả…”
Hai chữ “thả quân” còn không ra khỏi miệng, khóe mắt Tô Thịnh Hạ lại thấy quân hàm của anh…
Tôi sẽ vâng lời! Một bông lúa một sao!
Quân hàm thiếu tướng!
Anh đẹp trai này nhìn qua cũng mới đầu hai mươi thôi, mà lại là thiếu tướng?! Cấp bậc cao hơn nhiều so với cha cô!
Ánh mắt Lãnh Dạ Thần lạnh đến mức có thể khiến Tô Thịnh Hạ đông thành nước đá, không khí xung quanh vèo vèo tụ lại quanh anh, hình thành một vòng áp thấp mà Lãnh Dạ Thần là trung tâm của vòng xoáy.
Gây họa lớn rồi, chọc tới quan lớn rồi, lúc này cha ruột cũng cứu không được.
Ba mưới sáu kế, cô nàng Tô chạy là thượng sách!
“Quân trưởng đại nhân, vừa rồi quấy rối anh làm việc, nếu không, tôi cút trước, anh trở lại đi tiểu tiếp đi?”
Cô nàng Tô khoát khoát tay, đôi chân nhỏ giơ lên muốn chạy.
“Thủ lĩnh, anh có ở bên trong không? Kiểm tra sức khỏe vừa mới kết thúc, anh có muốn xem kết quả không?”
Bên ngoài, một giọng nói nam tính truyền đến, giọng nói cũng kính lễ độ, gọi thẳng người đàn ông là thủ lĩnh!
Xong rồi, đi ra ngoài như thế không riêng gì cái mạng nhỏ khó dữ được, da mặt cũng không đảm bảo, Tô THịnh Hạ tuy da mặt dày, nhưng cũng nhịn không được mài như thế.
Vì vậy cô xám xịt dừng bước chân lại, ông trời ơi, cô chỉ hy vọng không có người đi vào.
Lãnh Dạ Thần lạnh lùng đáp một câu: “Đã biết”
Người bên ngoài nghe câu trả lời, cười hì hì nói: “Tôi đây cũng quá mót, đi vào nói với anh”
Đen đủi! Cô nàng Tô choáng váng!
Vạn nhất người đó đi vào, cô nàng Tô đời này cũng đừng nghĩ thoát khỏi cái bóng tâm linh này.
“Đứng nghiêm!”
Lãnh Dạ Thần ra lệnh một tiếng, phía ngoài trong nháy mắt không có tiếng động.
“!”
“Bên phải, xoay, chạy bộ, chạy!”
Cô nàng Tô nghẹn họng nhìn trân trối, bên ngoài truyền đến tiếng chạy bộ dần dần thu nhỏ…
Thật trâu bò, thật là khí phách, thật có làn điệu!
Lần thứ ba, cô bị giết chết rồi.
Xử lý xong thuộc hạ, tròng mắt Lãnh Dạ Thần nhìn con nhóc quê mùa: “Tự tiện xông vào trọng địa quân sự, tự tiện xông vào nhà vệ sinh nam, vô lễ với quân nhân, cô nói xem, tôi nên dựa vào quân quy xử lý cô? Hay là dựa theo pháp luật?”
Không phải chứ? Anh trai giải phóng nói thật?
Cô nàng Tô hai mắt híp một cái, cười hì hì: “Tôi không phải là quân nhân, cho nên quân pháp vô hiệu đối với tôi, hơn nữa, tôi chưa đến 18 tuổi, hưởng sự bảo hộ của luật bảo vệ vị thành niên, cho nên, anh không thể xử lý tôi”
Miệng nhỏ khéo ăn khéo nói, đáng tiếc dùng sai chỗ rồi.
Lãnh Dạ Thần nhíu mày, trực tiếp dùng một tay xách Tô Thịnh Hạ lên!
“Này! Anh buông ra!”
“Anh buông ra!”
Lãnh Dạ Thần ánh mắt lạnh lùng uy hiếp: “Kêu đi, lớn tiếng kêu đi, làm cho người khác biết cô đang làm cái gì!”
Một lời thức tỉnh cô ngốc Tô, cô ngoan ngoãn ngậm miệng.
Thế nhưng…
“Phù phù!”
Đi ra khỏi WC ba bước, Lãnh Dạ Thần nhẹ buông tay, cái mông Tô Thịnh Hạ thành thành thật thật ngã trên mặt đất.
“Anh bắt nạt người ta!”
Lãnh Dạ Thần lười nói nhảm với cô nửa câu: “Cút ra ngoài”
Đi, anh chảnh chọe, tôi xem anh có thể kéo đến lúc nào!
Ánh mắt cô nàng Tô vừa chuyển, hai tay để trên miệng thành một cái loa, cất giọng hô to…
“Phi lễ! Phi lễ! Binh sĩ không phải…”