Vô lại sao?
Chắc là vậy!
Ngón tay Tô Thịnh Hạ mảnh khảnh chủ động vòng lên cổ Lãnh Dạ Thần, ưỡn ngực lên “Chú ba coi trọng cháu, không phải là ở chỗ vô lại này sao? Chú ba cũng dễ quên quá nhỉ, là ai lúc trước ở trên người cháu, một lần lại một lần nói với cháu, chú yêu cháu chết đi được……”
“Ngô!”
Dưới cơn giận dữ, Lãnh Dạ Thần áp môi xuống, chặn miệng Thịnh Hạ lại!
Tô Thịnh Hạ! Em đừng được nước mà lấn tới!
Lãnh Dạ Thần gặm cắn môi Tô Thịnh Hạ, điên cuồng chiếm giữ, lưỡi Lãnh Dạ Thần cạy răng Tô Thịnh Hạ ra, tiến vào! Tùy ý quấy rối!
Khát vọng nhẫn nhịn đến cực hạn, dồn ép trong 5 năm, như tuôn trào, Lãnh Dạ Thần chống tay đè Tô Thịnh Hạ ở dưới người, dùng cách nguyên thủy nhất, dã man nhất, tàn nhẫn nhất, để giải phóng cảm xúc.
Đau, đau đến khắc cốt ghi tâm, môi Tô Thịnh Hạ đau đến chết lặng, muốn dừng lại mà không được.
Lãnh Dạ Thần, anh đúng là thuốc độc!
Ngực Tô Thịnh Hạ phập phồng, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, cô gần như không thể thở được nữa, môi nóng cháy giống như đang ở trong lò luyện kim loại, hàng tỉ tế bào trong cơ thể bị Lãnh Dạ Thần đánh thức, giương nanh múa vuốt kêu gào khát vọng ——
Không! Cô không thể chìm sâu vào! Không thể!
Động tác của Lãnh Dạ Thần cũng không hề có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại, mục tiêu Lãnh Dạ Thần cũng chỉ có một, chiếm lấy môi Tô Thịnh Hạ, đầu lưỡi như chiêu hồn không bỏ sót bất cứ chỗ nào trên môi Tô Thịnh Hạ.
Lãnh Dạ Thần điên cuồng mê luyến, cô cũng vậy.
Nhưng……
Tô Thịnh Hạ dùng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nếu còn tiếp tục, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.
Bởi vì Tô Thịnh Hạ giãy giụa từ chối, nên Lãnh Dạ Thần gặm cắn càng thêm mạnh.
“Ngô!!”
Đầu lưỡi như sắp bị nghiền nát, Lãnh Dạ Thần muốn giết cô luôn hả?
Tô Thịnh Hạ hung hăng cắn lại đầu lưỡi Lãnh Dạ Thần.
Chết như thế nào cũng được, nhưng không thể chết như thế này.
“Ách!”
Lãnh Dạ Thần bị đau đành lùi lại, đôi mắt đầy gân máu nhìn chằm chằm Tô Thịnh Hạ, không nói một lời.
“Chú ba, chú đã vượt quá giới hạn rồi đó!” Tô Thịnh Hạ mỉa mai, cười nhạo “Chú ba chọn đúng địa điểm, đúng thời gian……”
Tô Thịnh Hạ vừa nói, vừa nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát mặt đất, nhìn ngọn đèn dầu heo hắt và biển đêm cách đó không xa “Nhưng chú đã chọn sai người rồi.
”
Lãnh Dạ Thần thở nặng nề, sau trận điên cuồng vừa rồi, Lãnh Dạ Thần đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, nhìn Tô Thịnh Hạ gằn rõ từng chữ “Sai sao?”
Tô Thịnh Hạ vặn vẹo eo, điều chỉnh tư thế, giơ tay lên, sờ sờ đám huân chương trên quân trang Lãnh Dạ Thần “Đương nhiên là sai rồi, chẳng lẽ một Thiếu tướng nổi danh ai cũng kính trọng mà lại chơi đùa cháu gái mình? Hay là, những điều đó chỉ là vẻ bên ngoài, chú như vậy là loạn……”
“Tô Thịnh Hạ!”
Lãnh Dạ Thần rống một tiếng cắt đứt lời Tô Thịnh Hạ không biết sợ chết là gì trước khi cô kịp nói ra chữ “Luân”, ánh mắt như muốn giết người, anh thật sự không ngờ, cô nhóc lì lợm dính lấy anh không buông tay trước kia, hôm nay lại có thể nói ra những lời này.
Lãnh Dạ Thần thật sự muốn bắn chết Tô Thịnh Hạ!
“Chú gấp cái gì chứ? Cháu đâu có nói sai, làm chú cũng đã làm rồi, còn sợ cháu nói nữa à?” Đối lập với sự nóng nảy của Lãnh Dạ Thần, Tô Thịnh Hạ lại tươi cười hớn hở, không nhiều không ít, gãi đúng chỗ mấu chốt.
“Đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh.
” Lãnh Dạ Thần bật ra một câu.
Tô Thịnh Hạ nghe vậy càng cười ha hả “Chú ba đừng nóng vội, năm đó do cháu quá nhỏ nên mới không hiểu chuyện, không cẩn thận trêu chọc phải chú, mong chú đại nhân có đại lượng, tha cho cháu đi mà.
Bây giờ cháu đã lớn rồi, đã hiểu chuyện rồi, cháu sẽ không tái phạm sai lầm nữa đâu, chú xem như vậy có được không?”
Nói hươu nói vượn!