“Tôi không chơi! Công việc này quả thực không phải người làm, hẹn gặp lại!”
Tính tình của Tô Thịnh Hạ lại nổi lên, mười con ngựa cũng kéo không được, nói không chơi rồi xoay người rời đi.
“Đứng lại”
Âm thanh lạnh lùng của Lãnh Dạ Thần truyền đến từ trong đám binh lính, cô nhóc nhướng mày, muốn di chuyển, phát hiện chân không nghe theo sai khiến.
“Đằng sau quay!”
Giống vậy, lại là tiếng nói lạnh lùng lăng liệt, giọng nói kia hết lần này đến lần khác uy nghiêm và không thể tách rời, Tô Thịnh Hạ không có cách nào chống cự, không thể làm gì khác hơn là cắn răng xoay người.
Binh sĩ đang huấn luyện bên cạnh nhao nhao quăng tới ánh mắt khác thường, đương nhiên, cũng không tránh khỏi những tiếng bàn tán nho nhỏ.
“Không chơi, tôi đi đây!”
Lãnh tam gia một tay lấy văn kiện đưa cho đại đội trưởng bên cạnh, lạnh lùng liếc nhìn cô: “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cô xem nơi này là nơi nào?”
Tô Thịnh Hạ liếm liếm đôi môi khô khốc: “Tôi cũng không phải lính của chú, tại sao tôi không thể đi? Đưa tôi trở về”
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc của Lãnh Dạ Thần nhíu một cái: “Đổng Đại Bằng!”
Đổng Đại Bằng bước từ xa tới: “Đến đây!”
“Đưa cô ấy đến phòng nghỉ ngơi!”
“Vâng!”
“Này này này! Tôi không đi! Đưa tôi về nhà! Tàn sát dân lành rồi! Giết người rồi!”
Không phải do cô nàng Tô vung tay đá chân giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi vận mệnh bị khiêng về phòng nghỉ.
Thế nhưng phòng nghỉ nha, ngược lại cũng không tệ,…ít nhất…không có ánh mặt trời, còn có nước uống.
“Này! Chẳng lẽ chỉ có lương khô!? Có hoa quả hay không?”
Đổng Đại Bằng rút lui trước khi Tô Thịnh Hạ kéo tay áo của anh ấy cười híp mắt nói.
“Lều trại của binh sĩ đương nhiên không có, hoa quả chỉ có lều bạt của cán bộ mới có, hơn nữa mỗi cán bộ có trợ cấp không giống nhau, giống như…”
Đổng Đại Bằng vừa muốn tách lấy ngón tay phổ cập khoa học cho Tô Thịnh Hạ về quân hàm và quy tắc đãi ngộ, Tô Thịnh Hạ xua tay : “Được rồi! Anh cứ nói thẳng ai có trợ cấp nhiều nhất, da đạng nhất”
“Đương nhiên là thủ lĩnh bọn tôi! Thủ lĩnh là lão đại nơi này, các loại trang bị đều là tốt nhất!”
“Này…”
Tô Thịnh Hạ còn muốn hỏi phòng của chú ba ở đâu, Đổng Đại Bằng đã nhấc cánh tay lên chạy.
Phòng của chú ba? Hắc hắc hắc!
Nhìn quanh trái phải, bốn bề vắng lặng, chính là thời điểm tốt để vụng trộm, cô nàng Tô quát to rồi uống vài ngụm nước lạnh, lau khóe miệng, bắt đầu tìm căn cứ địa của chú ba!
Cũng không trách cô nàng Tô ngốc, chủ yếu là một hàng dài các phòng nghỉ trong sân huấn luyện đều giống nhau, ngay cả một cánh cửa cũng không khác, cô tìm từng phòng hơn mười cái dĩ nhiên không phát hiện phòng của Lãnh tam gia, đừng nói là trái cây, có phòng ngay cả nước cũng không có.
Tìm không được, cô nàng Tô trực tiếp nhanh như chớp chạy đến dưới bóng cây, đối diện là một dãy phòng nghỉ, nhưng nơi đây càng tĩnh lặng hơn, hầu như không có ai đi qua.
HoẶc là không làm, cô nàng Tô nhấc chân liền chạy tới.
Ngoan ngoãn!
Tìm nửa ngày, nơi đây mới là nơi cho lãnh đạo nghỉ ngơi!
Có cái bàn còn có giường chiếu, còn có quạt trần lớn chạy vù vù ở trên, vách đá dựng đứng nháy mắt ngăn cách với những ngôi nha ọp ẹp chim không thèm ị, cô nàng Tô ngồi xổm bên cửa sổ lần lượt nhìn, rốt cục, hai mắt tỏa sáng!
Tìm được rồi!
Chờ chút, tìm được rồi, vì sao các phòng khác đều trống không, hết lần này đến lần khác phòng của chú ba ngửa ra một người!
Người nọ nẳm ngửa, hai tay đặt lên bụng, đáng tiếc trên mặt phủ lên cái mũ, nhìn không thấy khuôn mặt.
Chỉ chớp mắt, quả hồng lớn đơn độc, quả nho trong veo như nước, quả quýt xanh xanh vàng vàng, toàn bộ bày lên trên bàn, thật sự quá mê hoặc!
Cô nàng Tô hút mũi một cái, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, dự định cầm lấy một quả rồi đi, ai biết quả còn chưa đến tay, người trên giường đột nhiên trở mình!
Cái mũ vốn che trên mặt rơi trên mặt đất, phản chiếu ánh sáng ban ngày bên ngoài cửa sổ, một khuôn mặt thanh tú thoát tục lạnh lùng nhảy vào trong mắt cô mà không báo trước!