Lãnh Dạ Thần đang ngủ say, đường nét gương mặt lạnh lẽo, hàng lông mi dày tạo thành những vệt bóng mờ, màu da màu lúa mạch có những vệt mồ hôi mờ nhạt.
Cô nàng Tô hung hăng nuốt nước miếng một cái, si ngốc nhìn chòng chọc mỹ nam đang ngủ, đôi mắt to đầy nước, lại ngồi xổm xuống.
Bàn tay nhỏ bé không nghe sai khiến chậm rãi giơ lên, bỗng nhiên đặt bên môi Lãnh Dạ Thần, bờ môi mỏng như dao, vẽ ra một đường cong mê người.
Cổ họng ngứa ngáy, đầu lưỡi đang run rẩy, từng tế bào sống bên trong cơ thể cô đang kêu gào.
Đầu ngón tay mịn màng rơi xuống cơ bắp rắn chắc của anh, lòng thiếu nữ tựa như điện giật, cô nàng Tô nghiêm khắc cắn môi một cái, kìm nén hơi thở, khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhỏ nhắn chậm rãi cúi xuống, một tấc, một tấc, gần kề xâm nhập khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế kia…
“Tô Thịnh Hạ!”
Mắt thấy đôi môi mềm mại kia muốn dán lên miệng Lãnh gia, một tiếng gào to đột nhiên truyền đến từ trên giường, tất cả đê-xi-ben rơi vào trong vành tai của cô nàng Tô, cô nàng Tô lúc này biểu tình liền co quắp.
“Bụp!”
Vừa rồi bày ra tư thế vặn vẹo chuẩn bị tiến công, hai chân đẩy ra độ cong thật sự quá nghịch thiên, bị Lãnh gia trung khí mười phần hô một tiếng, Tô Thịnh Hạ liền ngã xuống đất.
Cái mông nặng nề rơi xuống đất, tiếng vang đó nghe chừng rất đau.
Đôi chân dài của Lãnh Dạ Thần lưu loát tiêu sái bước xuống giường, uy phong lẫm lẫm đứng sững trước mặt thân thể ngã xuống đất của cô nàng Tô, thuận theo tầm mắt của cô ngước mắt nhìn, đôi chân dài tựa như hai cây kình thiên trụ vững vững vàng vàng chống lên cửa nam thiên.
Tô Thịnh Hạ suýt chút nữa “khinh bạc” chú ba rồi, khuôn mặt đầy nước miếng khoát khoát tay với gương mặt lạnh lùng của Lãnh Dạ Thần, nhẫn nhịn cái mông đau từng cơn mà cười híp mắt nói: “Chú ba…chú đã tỉnh”
Lớp băng trên mặt Lãnh Dạ Thần dày ba thước, không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại, ánh mắt đầy sát khí, đằng đằng phóng đến Tô Thịnh Hạ: “Cô muốn làm gì?”
Tô Thịnh Hạ cười hắc hắc: “Tôi? Động cơ của tôi lẽ nào Lãnh tam gia thân kinh bách chiến còn không phác giác ra được sao?”
“Tôi là chú ba của cô! Cô nghe cho rõ, nhớ cho rõ!”
Vẻ mặt Lãnh tam gia xanh mét, tức giận đến nỗi như giết người, lúc anh còn không luống cuống, có thể đối mặt với cô nhóc kia, Lãnh tam gia cảm thấy nhức đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhu thuận của Tô Thịnh Hạ bất lực nhìn anh: “Được được được, nhớ kỹ, chú ba, không phải chú muốn chiếm tiện nghi của tôi sao? Không vấn đề, tôi để cho chú chiếm”
Con ngươi sạch sẽ rực rỡ của cô như cười như không, vốn chỉ là một câu nói tầm thường, nhưng từ trong miệng cô nói ra liền trực tiếp bị biến đổi.
Lãnh tam gia đen mặt: “Câm miệng! Đứng lên!”
Ngón tay Tô Thịnh Hạ trêu chọc làn váy, vải vóc mỏng manh lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn ở chân, da bị phơi nắng có màu đỏ nhàn nhạt, mỗi một tấc đều trắng mịn và tươi mới của thiếu nữ.
Cái miệng nhỏ bị đau hếch lên, đi kèm với sự khinh bỉ: “Chú ba, cái mông đau…không đứng lên nổi, chú kéo tôi một cái”
Lãnh tam gia: “…Đứng lên!”
Ngoài miệng vẫn lạnh lùng, nhưng bàn tay to có chút xù xì cũng không trái lương tâm vươn ra, bàn tay nhỏ bé của cô nàng Tô khoát lên lòng bàn tay ôn hòa hiền hậu khô ráo của anh, đầu ngón tay mịn màng cảm giác được lòng bàn tay anh chai sần vì cầm súng nhiều, tim gan run rẩy.
“Ai u, chú ba chú nhẹ một chút…chẹ chút, đau, ai u, đau…”
Cô xoa xoa cái mông đau, một bên nhào nặn một bên rên rỉ, trong tiếng kêu ba phần là vì đau, bảy phần là cố ý làm nũng, giọng nói thanh thúy của thiếu nữ trong mùa hè nóng ran giống như làn gió xuân, thuận theo đỉnh đầu ào ào phun xuống.
Lãnh Dạ Thần là một con người sắt đá không sai, nhưng con người sắt đá cũng không nhịn được tiếng kêu triền miên luân phiên này.
“Đứng ngay ngắn cho ông!”