Khuôn mặt đẹp trai của Lãnh tam gia bị giọng nói xen lẫn động cơ bất lương của cô làm thành một mảnh bầm đen, bàn tay to dùng sức kéo người từ trên đất dậy, sau khi giận dữ quát lớn thì ngồi trên ghế.
Hừ! Lãnh tam gia luôn luôn tự xưng là lòng luôn bất động vững như núi, khiêu khích như ngày hôm nay chưa từng gặp phải, một nơi nho nhỏ trong phòng, bị một búa đập thành lổ thủng, vèo vèo bốc lên.
Tô Thịnh Hạ ủy khuất xoa phần dưới thắt lưng phía trên đùi, khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần: “Chú ba, tôi đứng ngay ngắn rồi, chú nói đi, tôi đây ngoan ngoãn, nghe lời như thế, có phải nên thưởng một chút cho tôi không?”
Con ngươi lạnh băng nghiêm khắc của Lãnh tam gia liếc nhìn cô, hừ lạnh: “Rời ra tôi một chút!”
Cô nàng Tô cười trộm trong lòng, hôm nay Lãnh tam gia tức giận, tức giận, đúng, không vui, nổi giận, nói rõ rằng chú ba đối với hành vi của cô có phản ứng.
Có phản ứng đã nói lên có hy vọng.
Cô nàng Tô thức thời lui về sau một bước, có chừng mực, vẫn phải chú ý một chút.
Sau khi đứng ngay ngắn, cô nàng Tô nói với Lãnh tam gia đang phát cáu muốn hộc máu: “Chú ba, tôi muốn ăn hoa quả”
“Tự lấy!”
“Ôi chao! Được!”
Cô nàng Tô cầm một quả nâng niu trong tay, quả rất to, một tay căn bản không cầm được, cô thưởng thức hoa quả trước mặt anh: “Chú ba, chú có thích ăn hoa quả sao?”
Lãnh tam gia lạnh lùng liếc cô, một chữ cũng không trả lời, ánh mắt nhìn lên đồng hồ trên tay, cách giờ ăn cơm trưa còn có hai mươi phút.
Cô nàng Tô chậm rì rì gặm một cái, chậm rãi thưởng thức trong miệng: “Chú ba, quả của chú thật ngọt! Ăn ngon thật”
Đừng nói là trái cây, trái cấm cũng vậy!
Lãnh Dạ Thần giả vờ nghe không hiểu: “Lấy toàn bộ đi”
Cô nàng Tô lòng tham chưa đủ nhìn đĩa trái cây: “Chú ba, tôi còn muốn nếm thử quả nho, quả này lớn quá, chú ăn thay tôi đi?”.
Nói xong đem quả vừa gặm dở nhét vào trong tay Lãnh tam gia.
Ánh mắt sắc bén của anh bắn ra: “Tự mình ăn!”
Cô nàng Tô đè ép tiếng nói làm nũng: “Chú ba, dạ dày người ta nhỏ, ăn không hết, không tin, chú sờ thử xem, chút nữa cái bụng sẽ tròn lên”
Một tay cô cầm quả, một tay còn lại muốn kéo tay Lãnh tam gia dụ người ta phạm tội, nụ cười hồn nhiên vô hại, nghiêm trang đợi nghiệm chứng.
“Tô Thịnh Hạ! Đến cùng cô muốn làm gì!”, anh một phen nhận lấy quả cô đang gặm, để lên bàn, quả lớn đỏ bừng thiếu một miếng hướng ra ngoài, trên đó còn có một hàng dấu răng.
Cô nàng Tô ngắt một quả nho ném vào miệng: “Chú ba, chú xem, quả này có giống logo của apple không? Người ta nói, trên thế giới có ba quả lợi hại nhất, một quả của Jobs, một quả của Newton, quả thứ ba, chính là chỗ này!?”
Chú ba, quả thứ ba, là trái cấm, đến từ thiên đường mê hoặc , chính là quả này của anh, anh xem, hiểu không?
Lãnh Dạ Thần lạnh lùng liếc cô, tấm lưng thẳng như mặt tường, anh có chút tức giận không còn cách nào khác, giọng nói đột nhiên mềm nhũn: “Thịnh Hạ, cô mới 17 tuổi, vẫn còn con nít, hơn nữa, tôi là…”
“Dừng! Quân trưởng đại nhân, đầu tiên, nghỉ hè xong khai giảng tôi sẽ lên lớp 12, đồng thời, cũng sắp sang sinh nhật 18 tuổi của tôi, thứ hai, chú lại nói cho tôi biết chú là chú ba của tôi đúng không? Cắt! Chú và cha tôi sống chết có nhau cũng chỉ là anh em kết nghĩa, không có tí xíu liên hệ máu mủ nào, tổng hợp hai điểm trên, tôi tuyệt đối phù hợp tiêu chuẩn theo đuôi chú”
Cô không kiêu ngạo không siểm nịnh, thong thả ung dung nói dóc với anh, miệng nhỏ phấn hồng ngậm lấy quả nho khẽ nhai nuốt, không có cảm giác chút nào lời nói vừa rồi có gì không thích hợp.
“Tuổi còn nhỏ không biết e lệ! Chút nữa tôi nói Đổng Đại Bằng đưa cô trở về!”
Lãnh tam gia tức giận, đứng lên từ trên ghế, xoay người đi ra ngoài.
Cô nàng Tô không nhanh không chậm đi theo phía sau anh: “Chú ba, chú đừng vội, tôi làm việc cũng rất có chừng mực, xét thấy tôi bây giờ còn chưa đến tuổi làm chuyện xấu, cho nên đối với chú, tối đã cũng chỉ xâm lược một cái miệng, động cái tay, chú không cần quá khẩn trương.
Thời gian mấy tháng này, chú tốt nhất tiêu hóa một chút mối quan hệ của chúng ta, đến lúc đó cũng chuẩn bị tâm lý cho tốt”
Nha đầu quê mùa nói bậy bạ!