Cô nàng Tô ngoắc ngón tay giống như ám hiệu của em trai hắc bang đầu đường: “Đầu, thấp một chút”
Phó Tư Minh cúi đầu gần xuống, cô nàng Tô để miệng sát bên tai anh ta.
Như vậy như vậy, như vậy như vậy thông báo một trận, sau đó vỗ vỗ sau lưng anh ta: “Chính là như vậy, ngày mai sẽ nhìn biểu hiện của cậu”
Trên khuôn mặt thật thà của Phó Tư Minh xuất hiện một vầng sáng màu đỏ, môi mấp máy: “Cái này…cái này làm được hả? Tôi…”
“Anh cái gì mà anh? Có phải là đàn ông hay không? Còn muốn tham gia quân ngũ hay không? Sau này còn muốn bảo vệ quốc gia không, chút chuyện nhỏ này cũng sợ, làm sao bảo vệ được quốc gia?”
Bị Tô Trung Hạ nghiêm khắc phê bình một trận, Phó Tư Minh không thể làm gì khác hơn là cắn răng gật đầu, ngược lại để làm những việc không phải lúc nào cũng trong phạm vi của Tô Trung Hạ, anh ta cũng không ít lần khiêu chiến cực hạn của mình, không kém lần này.
“Được, ngày mai gặp”
“Đồng chí Phó Tiểu Minh cố gắng lên! Chị đây sẽ không bạc đãi cậu!”.
Cô nàng Tô ra sức vỗ vai anh ta một cái.
Phó Tử Minh thấp giọng bĩu môi nói một câu: “Rõ ràng tôi lớn hơn cậu…”
“Cậu mới nói cái gì?”
“Không có…không có gì, em gái Tô…ừm, ngày mai gặp”
Đôi chân vừa dài vừa gầy của Phó Tử Minh lúc chạy như đung đưa trong gió, lập tức biến mất ở đầu kia rừng cây không thấy bóng dáng.
Ngày hôm sau, nắng gắt như lửa, đó là thời tiết tốt duy nhất ở phương bắc.
Ngày hôm nay Tô Trung Hạ tự giác đứng lên từ trên giường, căn bản không lao lực, thật ra đã khiến cha Tô mẹ Tô và ông nội Tô cùng kinh ngạc.
Người luôn luôn không bao giờ chịu thức dậy với đồng hồ báo thức như cô nàng Tô, đột nhiên cũng có thể thưởng thức đồng hồ điện tử rồi, điều này rất hiếm.
Vội vã ăn điểm tâm, cô nàng Tô lấy lý do muốn cùng bạn học đi xem phim, đơn giản thoát khỏi nghi vấn của gia đình.
Phó Tử Minh chạy xe đạp dựa theo thời gian đã hẹn đã chờ ở cửa đại viện rồi, Tô Trung Hạ ôm một chiếc áo khoác quân đội trong lòng, linh hoạt giống như con thỏ nhảy lên phía sau ngồi.
“Cậu xác định vị chú ba kia của cậu, sẽ không đánh văng cậu ra ngoài? Sân huấn luyện không phải là nơi có thể tự tiện ra vào.
Người bình thường không vào được”.
Phó Tử Minh đạp xe, ngược gió chở cô nàng Tô chạy như bay.
Hai tay cô nàng Tô nắm lấy áo anh ta, hai cái đùi lắc lắc: “Người bình thường không vào được, nhưng tôi có thể”
Đúng vậy, cô có thể, bởi vì cô có hai vũ khí ma thuật.
Chiếc xe đạp chở hai thiếu nam thiếu nữ sáng rỡ hành sử trong gió một giờ, cuối cùng đã đến bên ngoài cửa sân huấn luyện.
Cửa sát lớn nguy nga đứng vững, hai binh sĩ giữ cửa đang đứng trên bãi đá mắt nhìn thẳng, vệ binh giữ cửa với cây súng tự động dài khoảng nửa mét, chuẩn bị xạ kích đối với sự đột nhập của người bên ngoài bất cứ lúc nào.
Xe đạp đứng ngoài cửa lớn, cô nàng Tô nhảy xuống xe: “Phó Tiểu Minh, cực khổ rồi! Một hồi chị đây sẽ báo đáp cậu, đảm bảo xứng đáng với giá trị của cậu ngày hôm nay!”
“Cậu…có thật không?”.
Phó Tử Minh lau mồ hôi trên mặt, mang trọng trách chở 90 cân cuồng phong trong một giờ, Phó Tử Minh thân cường thể kiện cũng có chút ăn không tiêu, mồ hôi trên mặt chảy xuống ào ào.
“Yên tâm, nhất định được!”
Cô nàng Tô ưỡn ngực, sải bước đi tới cửa: “Chào chú, tôi đến tìm thiếu tướng Lãnh Dạ Thần”
Vừa nghe đến người cô muốn tìm, nhân viên gác cửa lập tức đề cao cảnh giác, hai tên tính gác cửa cũng đồng thời chuẩn bị tư thế, khí thế kia làm cho cô nàng Tô bị hù dọa, Phó Tử Minh bên cạnh suýt chút nữa thì ngăn cô lại.