Lãnh Dạ Thần thờ ơ hỏi, nhưng ánh mắt cô nàng Tô lại lơ đãng lướt lên trên con người đẹp trai của chú nhỏ.
Bất luận là thân thể hay tố chất, đàn ông bình thường đều là đối thủ của anh, không chỉ thành thạo các kỹ năng quân sự xuất sắc, còn là một cao thủ làm chuyện xấu, Mạnh Duẫn Phàm ở trước mặt anh chính là một thiếu niên tính trẻ con, căn bản chưa nói tới hai chữ đàn ông.
Trong giọng nói, tránh nhẹ tìm nặng đều là khiêu khích.
Người bên ngoài nghe không rõ, trong lòng cô nàng Tô lại sáng như gương.
Chú nhỏ, chú đây là sũy nghĩ vì hạnh phúc nửa đời sau của tôi sao? Thực sự là cực khổ!
Mạnh Duẫn Phàm thái độ thành khẩn cười cười: “Mặc dù tôi chưa đi nghĩa vụ quân sự, nhưng tố chất thân thể…”
“Chưa đi nghĩa vụ quân sự, còn nói cái gì tố chất thân thể?”
Trong câu nói của Lãnh Dạ Thần không có một phần phản đối, nhưng lời trong lời ngoài đều chán ghét mười phần, không sai, anh rất bài xích người đàn ông ngồi ở đối diện này.
Đó là loại chán ghét một núi không thể có hai cọp, chán ghét một người con gái không thể có hai chồng!
Cô nàng Tô, rất hài lòng.
Triệu Lệ Hoa bưng hoa quả lên bàn, nhờ đó mà chuyển hướng trọng tâm câu chuyện: “Em ba, thật ra ước nguyện ban đầu của tôi là không hy vọng Thịnh Hạ và quân nhân ở cùng một chỗ”
Động tác gặm táo của cô nàng Tô dừng lại một chút, cô liếc thấy vẻ mặt Lãnh Dạ Thần không gợn sóng, chờ đợi phản ứng.
“Chị dâu không hy vọng cô ấy và quân nhân ở cùng một chỗ, đơn giản vì lo lắng vấn đề an toàn, thế nhưng an toàn hay tai họa ngầm chỉ tố chất cá nhân và tập thể hợp tác không đủ thành thục, hơn nữa chỉ nhằm vào binh chủng đặc biệt, cái ý nghĩ này hơi bị quá mức vơ đũa cả nắm”
Câu trả lời này, thật đẹp!
Hiển nhiên, lễ ra mắt gia trưởng của Mạnh Duẫn Phàm kết thúc rất vội vàng, cũng rất xấu hổ.
Khách khứa ở Tô gia tan hết.
Triệu Lệ Hoa vẻ mặt phẫn nộ gõ cửa phòng Tô Thịnh Hạ: “Thịnh Hạ.
con qua đây!”
Tô Thịnh Hạ đang tràn đầy phấn khởi lật xem tạp chí quân sự đưa tin về Lãnh Dạ Thần vô cùng kỳ diệu, cô nhảy xuống giường, đi dép lê mở cửa.
“Xảy ra chuyện gì? Triệu nữ sĩ?”
Triệu Lệ Hoa tức nghẹn: “Chuyện của con là thiếu tướng Lãnh là thế nào? Tại sao ngày hôm nay anh ta biết mà tới đây? Các con…”
Nửa câu sau suýt chút nữa thốt ra, lại bị ba ta nuốt trở vào, mấy năm này không phải bà ta không hoài nghi chuyện con gái và Lãnh Dạ Thần có dây dưa không đứng đắn, nhưng mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy thực sự sai lầm, nên đành thôi.
Ngày hôm nay người liếc mắt đưa tình, bà ta không thể không tăng cường cảnh giác.
Tô Thịnh Hạ lắc đầu ngón chân, dí dỏm dựa vào khung cửa: “Triệu nữ sĩ yêu quý, chú nhỏ là anh em tốt của cha con, con muốn kết hôn, không nên để cho chú ấy xem qua đối tượng hẹn hò của con một chút sao?”
“Con tốt nhất còn nhớ rõ anh ta là anh em của cha con!”
Phi phi phi! Mang đá lên đập chân mình!
Triệu Lệ Hoa hơi ngưng lại: “Con mà tiểu Mạnh, ra sao rồi?”
“nên ra sao, thì thế ạ”
“Người nhà của nó, đều gặp rồi?”
“AI nha, người con muốn gả là anh ta, cũng không phải người nhà của anh ta”
“Con đứa trẻ này!! Các con phát triển tới mức nào rồi?”
“Theo trình tự bình thường, trên TV không phải bình thường đều chiếu sao? Mẹ đi xem một cái thì biết”
“Dự định lúc nào đính hôn, kết hôn?”
“Cái này hả, xem tâm tình thôi, muốn kết hôn thì nói không chừng ngày mai sẽ đi lấy chứng nhận, nếu không muốn, gạt anh ta ra hai ba năm cũng có thể”
Triệu Lệ Hoa bị con gái làm nghẹn: “Hôn nhân đại sự không phải trò đùa! Bớt nói qua loa tắc trách”
“Triệu nữ sĩ, bây giờ là thời đại nào rồi, kết hôn hàng loạt, chung thân đại sự cái gì, còn thăng chức chưa đến nơi đến chốn”
Triệu Lệ Hoa tức giận đâm lông mày của cô: “Cũng không biết tính cách của con giống ai! Kết hôn rồi cũng là một người đàn bà nhỏ chanh chua”
Cô cười: “Cái này cần nhờ cha mẹ lấy tên cho con, Thịnh Hạ nha, cũng không phải là muốn nhiệt tình một chút sao? Ai u, mẹ, nói không chừng sẽ biến thành thừa thải, còn sót lại a!”