“Con cái nha đầu chết tiệt này, lại nói lung tung xem mẹ đánh chết con không!”
Cô nàng Tô cười hắc hắc: “Không nói không nói, mẹ, còn có chuyện gì khác không?”
Triệu Lệ Hoa đã bị con gái mài sớm đã không còn cách nào khác: “Ông nội con ở dưới lầu, có chuyện tìm con”
“Được! Con chuẩn bị bị sai khiến rồi”
Tô Thịnh Hạ không nghĩ tới, chuyện lão gia tử nói, lại là để cho cô đến Lãnh gia tặng đồ, hơn nữa chỉ rõ muốn đích thân giao cho Lãnh Dạ Thần.
Ngoài mặt cô nàng Tô khổ sở đáp ứng, nhưng trong lòng tung tăng bay lên.
Duyên phận, đây chính là duyên phận.
“Lão thủ trưởng xin ngài yên tâm, chuyện nhỏ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”.
Tô Thịnh Hạ chào kiểu quân đội một cái, nắm chìa khóa xe lên chạy như một làn khói đi ra ngoài.
Xe chạy vèo vèo như bay, rất nhanh thì đến một khu biệt thự phía sau đại viện quân khu.
Tô Thịnh Hạ đứng ngoài cửa lớn biệt thự, ngửa đầu nhìn biệt thự cao ba tầng, vẻ ngoài thiết kế đơn giản, vừa khiêm tốn nhưng lại tượng trưng cho ngôi nhà quyền quý, trong nhà có đỗ chiếc xe quái vật lớn Knight XV.
Tô Thịnh Hạ nhìn chòng chọc chiếc Knight XV, khóe miệng chậm rãi hiện lên nụ cười, cái xe này, đã từng là nhân chứng chứng kiến qua bao nhiêu lần mây mưa không đứng đắn của cô và Lãnh Dạ Thần!
Giàn cây tường vi phía bên phải đã nở hoa màu đỏ khắp tường, cành lá rậm rạp, bóng hai người chồng lên nhau dường như vẫn còn ở trước mặt.
Tô Thịnh Hạ cười nhạo, nghĩ lại bổn cô nương năm đó, đậu khấu sơ khai, lướt qua trái cấm, thật không uổng công tuổi trẻ điên cuồng.
Lão gia tử đã liên lạc trước với Lãnh Dạ Thần, cho nên Tô Thịnh Hạ chỉ đứng trong chốc lát, cửa lớn biệt thự đã mở ra.
Trong bóng đêm, thân thể nguy nga cao ngất của Lãnh Dạ Thần ngược gió đi tới, vĩ đại như pho tượng điêu khắc, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh sắc bén không nhiều không ít, vừa đủ để bắn trúng tâm khảm của Tô Thịnh Hạ.
“Này, chú nhỏ!”
Tô Thịnh Hạ không đứng đắn nghiêng đầu, bàn tay nhỏ bé đặt sau lưng, cười híp mắt nhìn anh.
Cánh tay Lãnh gia duỗi ra một cái, một tay chống lên xe của cô, không gian ranh mãnh, nghe thấy hơi thở lẫn nhau, ánh mắt giao thoa!
“Nhanh như vậy đã nhớ tôi rồi?”
Chú nhỏ quả nhiên thuộc phái hành động, động tác rất nhanh chóng.
“Cũng không phải sao? Ở nhà của tôi vội vã từ biệt, còn chưa kịp ôn chuyện với chú nhỏ, thừa dịp trời tối trăng mờ, đến thăm một chuyến”
Cô đón nhận ánh mắt chim ưng của anh, không sợ, không sợ, gương mặt vô lại.
Hai cánh tay Lãnh Dạ Thần chống lên thân xe, Tô Thịnh Hạ thành thành thật thật bị anh nhốt trong ngực, anh hơi cúi người, từng chút từng chút gần kề khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dưới ánh trăng trắng tinh, mặt của cô trắng nõn nà như đồ sứ: “Em nghĩ ôn chuyện làm sao? Là tinh thần cũ, hay là thân thể cũ?”
“Như vậy, chú nhỏ muốn thứ tự thế nào?”.
Cô không sợ chết đặt tay lên cổ anh, nhón chân lên gần môi anh, tốc độ ánh sáng, thăm dò!
“Nghe tôi? Em cũng đừng hối hận!”
Anh vừa dứt lời, bàn tay to đã vội vàng không kịp chuẩn bị thăm dò vào đáy quần của cô!
“Ách…”
Cảm xúc tê dại kích thích nảy lên, sau đó ầm ầm nổ tung cuốn sạch tứ chí! Tim gan cô nàng Tô bị ngón tay của anh làm đảo loạn rồi!
Cảm xúc xa lạ, khiêu khích xa xôi, tâm tâm niệm niệm khát vọng, trong nháy mắt theo đầu ngón tay anh ven theo ký ức cuộn trào mà đến!
Anh thật sự tới!
“Chú…chú nhỏ…”.
Cô cố nén tiếng ngâm khẽ xấu hổ, thanh âm run rẩy, lại tựa như cầu xin như tố cáo, mẹ nó, tại sao lại thành dáng vẻ đáng chết này!
Ngón tay thon dài của Lãnh Dạ Thần chậm rì rì trêu chọc lấy, không nóng không vội, cúi đầu nhìn ánh mắt của cô, âm thanh gợi cảm trầm thấp thuần hậu nư rượu, gặm nhắm lổ tai của cô: “Gọi, tiếp tục gọi, giống như trước đây vậy, gọi!”
Thư thái quá đáng khiến cho thần kinh của cô văng tung tóe, mạch não không thể tập hợp lại được, chỉ có thể mềm thành một bãi bùn nhão theo bản năng, dịu dàng nằm trong ngực anh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cổ áo anh, từng tiếng từng tiếng, ray rứt gọi: “Chú nhỏ…chú nhỏ…”
Ở trong ngọn lửa của anh, mồ hôi thấm ướt cái trán của cô, xương quai xanh, thắt lưng, mùi hoa tường vi thơm ngào ngạt kết hợp với từng cơn sóng biển trào dâng, lôi hai người vào vòng xoáy ký ức không đáy…