Vợ Yêu Có Thời Hạn

“Em có hai vé xem hòa nhạc vào ngày mai, không biết anh có hứng đi xem không?” Trong phòng trà nước, cô gái có mái tóc nhuộm nâu nhút nhát hỏi.

Nghe thấy cô gái mời, đầu tiên Bạch Hạo Duy gãi gãi tai, rồi lại sờ cái mũi, cuối cùng là lịch sự từ chối. “Ngày mai tôi có hẹn với bạn gái rồi.”

“Anh có bạn gái à?” Cô gái kinh ngạc trừng mắt nhìn anh.

“Ừ.”

“Là…… Người trong công ty chúng ta sao?” Cô gái thử hỏi.

Anh gật gật đầu.

“Vậy à, sao chưa nghe anh nói bao giờ?” Cô gái có chút không cam lòng.

“Cô ấy chưa muốn mọi người biết chuyện này, cô giữ bí mật giúp tôi được không? Nếu cô ấy mà biết tôi không cẩn thận nói với cô, cô ấy sẽ giận không để ý đến tôi nữa thì nguy.” Anh nhẹ giọng nhờ cô, vẻ mặt thành khẩn.

“Ngay cả cô ấy là ai em cũng không biết mà, giữ bí mật cái gì chứ!” Cô gái tức giận liếc anh một cái, sau đó không nhịn được tò mò hỏi:“Cô ấy là ai? Anh rất thích cô ấy à?”

“Ừ, tôi rất yêu cô ấy, đời này chỉ yêu cô ấy thôi.”

Cô gái bị ánh mắt và lời nói thâm tình của anh làm cảm động, hứa hẹn thật chân thành nha.

“Được, vậy em sẽ giữ bí mật giúp anh, sẽ không nói cho những người khác.” Cô đã quên ngay cả đối phương là ai mình còn chưa biết.

Sau khi cô gái đó ra khỏi phòng trà nước, Bạch Hạo Duy cầm chén trà cũng muốn rời đi, lại trùng hợp thấy Hứa Tình Hoan đang đi vào.

Trên mặt anh lập tức nở nụ cười sáng lạn. “Tình Hoan.”


Liếc anh một cái, cô mím môi, cúi đầu cầm một túi trà, bỏ vào cái chén, với tay lấy ấm nước nóng.

Nhất thời không nhìn ra cảm xúc lúc này của cô, anh thử hỏi:“Em…… có phải vừa rồi nghe thấy anh và Mĩ San nói cái gì đúng không?”

Cô nhẹ nhàng vuốt cằm. “Ừm.”

“Em đừng hiểu lầm, anh đã từ chối cô ấy.” Anh vội vàng giải thích.

“Em nghe được.” Cô còn nghe thấy anh nói câu kia –

Tôi rất yêu cô ấy, đời này chỉ yêu cô ấy thôi.

Lòng cô tràn ra cảm giác ngọt ngào, nếu những lời này anh nói với cô, có lẽ cô cũng không cảm động đến vậy, nhưng anh lại dùng câu đó để từ chối cô gái hẹn anh, điều đó có nghĩ là, trong lòng anh quả thật nghĩ như vậy.

“Em không giận anh chứ?”

“Vì sao em phải giận?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Lúc này mới thấy khóe mắt anh lộ rõ ý cười, anh vui vẻ cười lộ ra hàm răng trắng.

“Anh sợ em ghen.” Làm sao bây giờ, anh rất muốn ôm chặt lấy cô, sau đó mạnh mẽ hôn cô, hôn đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất! Nhưng nơi này là công ty, quan trọng nhất là, cô vừa mới chấp nhận anh, anh không thể càn rỡ dọa cô như vậy được.

“Tại sao em phải ăn giấm chua chứ, không phải anh đã từ chối cô ấy à?” Cô nói xong, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười duyên.

“Đúng. Vậy em có nghe thấy anh nói yêu em, đời này chỉ yêu em không?” Đôi mắt anh bừng sáng.

Cô cảm thấy giờ phút này anh như chú chó nhỏ đang phe phẩy cái đuôi, thật đáng yêu!


Không nghĩ nhiều, cô kiễng mũi chân hôn lên hai gò má anh, sau đó sờ sờ đầu anh nói:“Ngoan.”

Anh há hốc mồm nhìn nụ cười mê người của cô, khuôn mặt tuấn tú cũng ngây ngô cười theo, thẳng đến khi cô đi khỏi phòng trà nước, anh vẫn chưa hoàn hồn, sau đó giống như nhớ ra cái gì, anh giơ tay lên vuốt nhẹ hai gò má vừa được cô hôn, khuôn mặt tái nhợt bởi vì hưng phấn mà ửng hồng.

Cô hôn anh, vừa rồi cô hôn anh! Ha, anh hưng phấn nắm tay phát ra một tiếng gầm nhẹ.

“Giám đốc Bạch, anh ở trong này à, tổng giám đốc Diệp mời anh qua văn phòng anh ấy một chuyến.” Khi nữ trợ lý tìm đến phòng trà nước, nhìn thấy Bạch Hạo Duy vẫn đang ở trong trạng thái phấn khích.

Cô nghĩ không phải anh uống nhầm thuốc đấy chứ, tại sao ở một mình mà cũng có thể phấn khích như vậy?

Phát hiện cô trợ lý đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình, Bạch Hạo Duy vội nghiêm mặt.

“Được, tôi đã biết.” Trước khi đi anh vẫn giải thích thêm. “Vừa rồi tôi nghĩ đến một chuyện rất vui, cho nên mới không nhịn được mà kêu lên.”

“Vâng.” Nữ trợ lý giật mình ngây ngô gật đầu.

Bạch Hạo Duy đi vào văn phòng của Diệp Uy, nghe xong lời hắn nói, đôi mày liền gắt gao nhăn lại.

“Không đi được không? Anh cũng biết tình trạng sức khỏe của em hiện tại là một giọt rượu cũng không thể dính mà.” Cơm trưa là thời gian nói chuyện tình yêu của anh với Tình Hoan, anh thật sự không muốn đi ăn bữa cơm xã giao nhàm chán đó.

“Mấy ông chủ đó đều là người sưu tầm tranh của em, khó có được cơ hội này, có thể tận mắt trông thấy họa sĩ nổi tiếng như em, bọn họ đều rất chờ mong, em chỉ đến lộ mặt là được rồi, anh cam đoan sẽ không để em uống một giọt rượu nào.” Thấy vẻ mặt khó xử không muốn đi của anh, Diệp Uy ôn tồn khuyên bảo.

“Thật ra trước đó anh cũng từ chối vài lần thay em rồi, nhưng lần này là chủ tịch Vương đích thân gọi điện thoại đến mời, em cũng biết thế lực của ông ấy trong thương trường rồi đấy, người ta đã mở miệng rồi, nếu anh lại từ chối nữa, thì chẳng phải là không nể mặt ông ấy à, em cố đi lần này là tốt rồi, coi như giúp anh một việc đi.”

Hắn đã ăn nói khép nép như vậy rồi, Bạch Hạo Duy cũng không thể không đồng ý, đành phải hy sinh cuộc hẹn trưa nay.

Bởi vậy lúc ăn cơm trưa, chỉ có một mình Hứa Tình Hoan lên tầng cao nhất dùng cơm. Khi Bạch Hạo Duy rời đi cùng Diệp Uy, đã nói với cô, anh cũng dọn sẵn một bữa cơm trên bàn.


Nhưng khi ngồi vào bàn trên tầng cao nhất, cô cũng không động đến những món ăn đó, mà cúi đầu nhìn cái hộp cô mang đến từ văn phòng, lúc mười hai giờ, cô được chuyển phát nhanh cái hộp này.

Bên ngoài hộp không có tên người gửi, cô vốn nghĩ là em trai gửi từ nước ngoài về, nhưng đây lại là chuyển phát trong nước, cho nên chắc chắn không phải em cô rồi.

Mở bao bì ra, rồi mở nắp hộp, ngay lập tức có thứ gì đó bắn ra từ bên trong, cô sợ hãi buông tay, cái hòm rơi xuống, nhìn kỹ, hóa ra chỉ là đồ chơi đầu rắn, nhưng trên đầu con rắn đó bị đổ đầy chất lỏng màu đỏ, nay chất lỏng đó bắn tung tóe khắp nơi, thoạt nhìn thật ghê người, có vài giọt còn bắn lên bộ quần áo màu xám của cô.

Cô nhăn mày, trừng mắt nhìn chất lỏng giống máu bám trên quần áo mình, suy nghĩ một chút, ngón tay quệt qua chất lỏng bắn trên mặt bàn rồi giơ lên mũi ngửi.

Không phải máu, hình như chỉ là mực đỏ thôi.

Nhặt cái hộp lên, cô cúi đầu muốn biết ai lại đùa ác với mình như vậy, quả nhiên bên trong có một tờ giấy, trên giấy viết –

Ngày mai là ngày cuối cùng, nếu cô không rời khỏi Bạch Hạo Duy, thì mực đỏ này sẽ trở thành máu của cô.

Xem xong, Hứa Tình Hoan nhớ tới lời đe dọa điện thoại tối hôm kia.

Chắc là cùng một người rồi.

Nhưng cô lại không biết gì về người đe dọa mình cả, thầm nghĩ sẽ hỏi Bạch Hạo Duy, có lẽ anh biết là ai làm.

Tuy nhiên hôm nay, mãi đến lúc tan tầm, Bạch Hạo Duy vẫn không về công ty, anh bị mấy ông chủ lớn kia cuốn lấy, có thể nhìn thấy họa sĩ nổi tiếng như anh, mọi người đều thật nhiệt tình, vì thế ăn xong cơm trưa, anh lại bị họ kéo đi nhìn những tác phẩm hội họa, cứ xã giao như thế đến khuya mới về nhà.

Thân thể còn suy yếu của anh không chịu được mệt mỏi như vậy, sau khi trở về, nằm ngay xuống giường, vốn nghĩ muốn gọi điện thoại cho cô, vậy mà lại mơ mơ màng màng ngủ quên mất.

Hứa Tình Hoan luôn chờ anh gọi điện đến, bởi vì chờ mãi không thấy anh gọi, cả đêm cô mất ngủ.

“Anh ấy bị sốt à! Có nặng lắm không, đã đi khám bác sĩ chưa?”

Buổi sáng vẫn không đợi được Bạch Hạo Duy đến đón cô đi làm, Hứa Tình Hoan rốt cục không nhịn được đã gọi điện thoại cho anh, nhưng người nghe máy lại là Troy.

“Tôi đang muốn đưa Duy đi khám, không rảnh nói chuyện với cô.”


“Vậy……” Cô còn muốn hỏi vài điều nữa, nhưng trong điện thoại đã truyền đến âm thanh ngắt liên lạc, ngẩn người nhìn điện thoại một lúc, cô mới tắt điện thoại.

Cô rất lo lắng cho anh, rất muốn đi thăm anh, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, mình không biết Bạch Hạo Duy đang ở nơi nào.

Lúc đi làm cô cũng bị phân tâm, cứ nhìn chằm chằm vào di động, rất muốn gọi điện thoại hỏi tình trạng của anh, nhưng lại sợ sẽ quấy rầy anh, chắc anh đã khám xong rồi, có lẽ bây giờ đang nghỉ ngơi, nếu đánh thức anh thì không tốt lắm.

Quên đi, chờ đến trưa gọi cho anh cũng được, giữa trưa anh sẽ rời giường ăn cơm — a, đúng rồi, không biết người kia có thể chuẩn bị cơm trưa cho anh không, nhỡ anh ta đưa Bạch Hạo Duy về rồi rời đi, quên mua cơm trưa cho anh thì sao? Vậy chẳng phải anh sẽ bị đói sao.

Không được, cô vẫn nên gọi điện thoại xác định một chút.

Nghĩ vậy, cô lập tức mở điện thoại gọi cho Bạch Hạo Duy.

“A lô, Hạo Duy –”

“Tôi không phải là Duy, anh ấy đang ngủ.” Điện thoại truyền đến giọng Trung ồm ồm của Troy.

“Anh ấy đi khám bác sĩ đã trở về rồi à? Bây giờ anh ấy thế nào, còn sốt không?” Cô nóng vội lên tiếng hỏi.

“Chuyện của anh ấy không cần cô quan tâm, tôi sẽ chăm sóc anh ấy, cô không cần gọi tới nữa!” Troy không khách khí nói, sau đó liền tắt cuộc gọi.

Hứa Tình Hoan nắm chặt di động, nhíu chặt mày. Cô có ngốc đến đâu cũng cảm nhận được Troy rất ghét mình, chắc là vì chuyện cô không đồng ý khuyên Hạo Duy về Mĩ với anh ta rồi, cho nên anh ta mới không thân thiện với cô như vậy.

Nhưng cô thật sự rất lo lắng cho Hạo Duy, nhớ tới một lần khi ăn cơm ở nhà hàng, anh đau đến cúi gập thắt lưng, mặt mày trắng bệch, cô cũng thấy không chịu nổi.

Không được, cô phải nhanh đến bên anh, có điều cô lại không biết anh sống ở đâu.

Bỗng nhiên thấy Diệp Uy đi ra từ văn phòng, nghĩ đến cái gì đó, cô chạy nhanh qua.

“Tổng giám đốc, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

“Chuyện gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận