Vợ Yêu Có Thời Hạn

Phí Lăng Sương đi Mỹ học hai năm, lịch trình bận rộn cuối cùng cũng được về nước.

Dàn xếp mọi việc xong, cô liền đến thăm mẹ con Hứa Tình Hoan. Đúng vậy, Tình Hoan đã sinh em bé.

Bạch Hạo Duy mở cửa nghênh đón chị vào nhà.

Cô bước vào nhà, đưa mắt nhìn phòng khách một cái, khi nhìn thấy cảnh tượng đó, cô nhất thời trợn tròn mắt.

“Tình Tuyên, lại đây với mẹ nào.” Hứa Tình Hoan ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay đón con mình. Tên con được ghép bởi một chữ tên cô và một chữ tên Lăng Tuyên.

Cậu bé vẫn đang bi bô tập nói, bước đi chưa vững, ngã trái ngã phải cố gắng đi về phía mẹ.

“Mami, ôm, mami ôm một cái.” Cậu bé thật vội vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu còn hồng cả lên.

“Được, vậy con đi đến đây nào, mẹ liền ôm con.” Hứa Tình Hoan dịu dàng nhìn con, mỉm cười dỗ nó, con đã một tuổi rồi, đang bắt đầu tập đi.

Điều làm Phí Lăng Sương há hốc mồm không phải cảnh đó, mà là cậu bé một tuổi tên Tình Tuyên kia.

Bé Tình Tuyên sinh ra không lâu, em trai đã gửi ảnh của con cho cô qua mạng, lúc ấy còn không cảm thấy nó giống nhiều lắm, vậy mà giờ phút này, khi cô tận mắt nhìn thấy đứa cháu trai lại vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn của Tình Tuyên kia, quả thực cứ như phiên bản Lăng Tuyên hồi còn nhỏ ấy, là Lăng Tuyên, không phải Bạch Hạo Duy.

Cô vốn nghĩ cậu bé này phải giống Bạch Hạo Duy mới đúng, hồn phách của Lăng Tuyên đã bám vào thân thể Bạch Hạo Duy, nếu nhìn trên góc độ di truyền học thì đứa bé mà anh và Tình Hoan sinh ra, chắc chắn phải được di truyền từ Bạch Hạo Duy.

Nhưng vì sao có thể…… Cô ngẩng đầu nghi hoặc nhìn em trai, lập tức giật mình phát hiện, gương mặt này của Bạch Hạo Duy lại có vài nét rất giống Lăng Tuyên!

Miệng cô mở lớn, khiếp sợ không nói nên lời.

Bạch Hạo Duy nhìn ra sự nghi hoặc của chị, nâng tay sờ sờ mặt mình, cười giải thích.

“Chuyện này có lẽ giống lời người xưa nói “tướng biến từ tâm” rồi, hai tháng trước, Triết Tự hoàn thành công việc ở Châu Phi trở về, cậu ấy nhìn thấy em cũng kinh ngạc như chị đó.” Ngày nào cũng nhìn chắc sẽ không dễ nhận ra, Triết Tự và chị đều là qua một thời gian mới gặp anh, cho nên có thể thấy rõ ràng khuôn mặt anh có sự thay đổi.

“Chị.” Nghe thấy hai người nói chuyện, Hứa Tình Hoan quay đầu chào Phí Lăng Sương một tiếng, cậu bé đã đi được đến chỗ mẹ, cô bế con đến trước mặt Phí Lăng Sương, giới thiệu cho con, “Tình Tuyên, đây là bác con đó, con gọi bác đi.”

Đôi mắt to trong sáng của bé Tình Tuyên chuyển động nhanh như chớp, nhìn bác không chuyển mắt trong giây lát, sau đó mới ngọt ngào nói một tiếng:“Bác.” Gọi xong, cậu bé khanh khách nở nụ cười, ngay cả đôi mắt đen bóng cũng tươi cười.

Hốc mắt Phí Lăng Sương nóng lên, cô cũng cười, mở vòng tay ra nói:“Tình Tuyên, cho bác bế được không?” Nhìn bé Tình Tuyên giống em trai mình như vậy, đến lúc này, một tia nghi hoặc cuối cùng của cô đã tan thành mây khói, em trai cô thật sự đã trở lại!

Bé Tình Tuyên nhìn mẹ, Hứa Tình Hoan gật đầu, rồi đưa bé cho Phí Lăng Sương bế.

Bạch Hạo Duy ôm vợ yêu, hai người nhìn nhau cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.

Trải qua sống chết, giờ phút này, họ vô cùng cảm kích vận mệnh, cũng sẽ càng quý trọng mỗi một ngày trong tương lai.

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui