"Ngọc bội Chu Tước, đây là miếng của Long Hổ Môn, sao lại nằm trên tay anh, chẳng lẽ?"
Bên trên mảnh ngọc bội này có khắc hình cánh Chu Tước, đây là ấn tượng đầu
đầu tiên của cô đối với ngọc bội Chu Tước, giờ xuất hiện trên tay Lục
Hiên, rất nhiều chuyện đều dần rõ ràng.
"Mấy ngày nay anh dẫn
người đi dạo chung quanh, đúng lúc phát hiện những người ngày đó làm hại Tiểu Thất Thất, cho nên anh dẫn người đi đánh họ một trận để báo thù
cho em, không ngờ bọn họ lại không giỏi chịu đòn, chưa được mấy cái đã
ngủm. Hơn nữa anh còn tìm được miếng ngọc bội này trên người họ, anh cảm thấy Tiểu Thất Thất sẽ thích, cho nên đã lấy tới cho em. Thế nào, có
thấy anh tốt không?"
Triển Thất nghe Lục Hiên nói rất nhẹ, nhưng
biết nhất định anh ta đã phải bỏ ra rất nhiều. Triển Thất không biết bối cảnh của anh ta lớn đến đâu, nhưng có lẽ là có quan hệ với những thế
lực ở Bến Thượng Hải. Nếu để người Chu Tước Môn biết đây là do anh ta
làm nhất định sẽ mang đến phiền toái rất lớn, thế nên mấy ngày qua mới
không gặp anh ta, nhất định là do anh ta bận sắp xếp chuyện này.
Thông qua chuyện này, trong lòng Triển Thất cảm thấy rất áy náy, nói thật, từ sau khi quen biết Lục Hiên, cô vẫn chưa từng cho anh ta sắc mặt gì tốt, vẫn luôn là anh ta chạy theo mình. Mặc dù cô nhìn ra Lục Hiên không có
ác ý với cô, nhưng không ngờ anh ta lại làm nhiều việc cho cô đến vậy.
Sau này bất kể thân phận của anh ta thế nào, cô đều xem anh ta là một
người bạn quan trọng, liếc nhìn gương mặt anh ta, đột nhiên cô cảm thấy
bộ dáng tự luyến bình thường của anh ta cũng rất đáng yêu.
"Ngọc bội này tôi lấy, Triển Thất tôi thiếu anh một món nợ, sau này bất kể
anh có chuyện gì, chỉ cần có thể giúp, tôi nhất định sẽ dốc hết sức."
Cô biết miếng ngọc bội này là Lục Hiên giúp cô đoạt lại, nên cũng không
khách khí mà trực tiếp nhận lấy. Lấy được miếng ngọc bội rồi, chuyến đi
Mạc Thành lần này xem như là viên mãn, hiện giờ khóe miệng của cô cũng
sắp vểnh lên đến trời luôn rồi.
Thấy Triển Thất vui vẻ Lục Hiên
cảm thấy công sức mình bỏ ra mấy ngày qua đều đáng giá, cho dù sau này
Chu Tước Môn có biết là anh làm, quan hệ giữa họ có tệ hơn đi nữa cũng
đáng.
"Tiểu Thất Thất, nếu không thì trở về Lục phủ với anh đi, ngày ngày anh sẽ cho em ăn những món ngon, làm trò cười cho em vui."
"Tiểu Thất Thất, đừng có không để ý đến anh chứ."
"Tiếu Thất Thất, anh đút em ăn nho."
"Tiểu Thất Thất..."
Khi Lục Hiên lại bắt đầu ca bài khoác lác của anh ta lần nữa, Triển Thất
thầm khinh bỉ suy nghĩ của mình, sao cô lại cảm thấy người này đáng yêu
được chứ.
"Biến đi, cách Nhị bang chủ của bọn tôi xa một chút, đừng có suốt ngày trưng ra cái vẻ phụ nữ có chồng đó."
Triển Thất vừa định nổi giận thì Đại Ngưu xuất hiện, ra tay đánh Lục Hiên,
chỉ là Lục Hiên không phải là người hắn có thể đánh thắng, sau đó Lục
Hiên liền quay sang trêu chọc hắn, nhờ thế lỗ tai Triển Thất mới được
thanh tĩnh.
Khoảng thời gian này cô đã mệt muốn chết rồi, rốt
cuộc trong xe ngựa chỉ còn một mình cô, có thể nằm xuống ngủ một giấc
thật ngon rồi. Cô biết, vừa nãy Lục Hiên làm vậy nhất định là không muốn để cô cảm thấy mắc nợ anh ta, trải qua chuyện đó, trong lòng quả nhiên
nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Khác với sự nhẹ nhõm của cô, không khí ở Phi Ưng Trại đang vô cùng đè nén.
Giờ phút này, một người đàn ông tuấn mỹ đang ngồi trên chiếc ghế da hổ phía trên đại sảnh Phi Ưng trại, vẻ tuấn mỹ của hắn không rung động lòng
người giống Văn Nhân Mạc, nam tính như Diêm Xuyên, vô sỉ như Lục Hiên,
mà thiên về âm nhu.
"Nói đi, người bị bắt hôm qua đâu rồi, còn cả bảo vật trong mật thất nữa, bị trộm lúc nào?"
"Thưa trại chủ, chúng tôi phát hiện một vài dấu vết trên vách đá phía sau, xem ra là bọn họ leo lên từ đó."
Người đàn ông này chính là trại chủ Phi Ưng Trại, Thượng Quan Phi Ưng, mặc dù lúc này hắn rất bình tĩnh, nhưng những người bên dưới đã mặt xám như
tro, bọn họ biết, mặt ngoài trại chủ càng tỏ ra bình tĩnh thì càng nguy
hiểm.
"Vách đá? Là ai làm?"
"Đến giờ vẫn chưa điều tra
ra, nhưng đã có chút manh mối, người bên dưới bẩm báo, gần đây Nhị bang
chủ của Diễm bang ở Bạch Thành đến Mạc Thành. Hắn quen thân với Long Hổ
Môn, còn chặt đứt tay của một đà chủ và một hương chủ của Chu Tước Môn,
tên bị bắt tối qua cũng là người Diễm bang, cho nên thuộc hạ hoài nghi
chuyện này có liên quan đến hắn."
"Hắn tên Triển Thất, là do Văn
Nhân Mạc tự mình mang về Diễm bang vào tháng trước, không biết bối cảnh
sau lưng hắn thế nào, sau khi hắn tới đã giúp bang chủ Văn Nhân Mạc dọn
dẹp phản đồ, bắt sống bang chủ Bạch bang, sau đó được Văn Nhân Mạc cất
nhắc lên làm Nhị bang chủ."
Người của Phi Ưng Trại cũng có cài
rất nhiều tai mắt bên ngoài, mỗi khi mấy bang phái có gió thổi cỏ lay gì đều hết sức chú ý, Thượng Quan Phi Ưng vừa hỏi đã lập tức bẩm báo kết
quả điều tra được.
"Triển Thất? Lần sau để tao xem xem mày có được cái bản lãnh như thế thật không?"
Trong mắt Thượng Quan Phi Ưng ánh vẻ ngoan lệ, biểu tình dữ tợn bao trùm trên khuôn mặt tuấn mỹ, lần này là lần họ chịu thiệt lớn nhất từ trước đến
nay.
***
"Tiểu Thất Thất, anh phát hiện dáng vẻ khi ngủ
của em rất mê người, nếu em là con gái thì tốt rồi, vậy thì anh sẽ cưới
em về, giấu đi, ngày ngày chỉ để em đi theo anh."
Lúc Triển Thất
tỉnh lại thì sắc trời đã tối, vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Hiên đang nhìn
mình, trong lòng có chút sợ hãi, không phải là anh ta đã nhìn ra được gì rồi đó chứ.
"Anh mới là con gái, cả nhà anh đều là con gái, gia đường đường là nam tử hán, dám nói gia là con gái, có phải anh phát
xuân rồi không, có muốn gia tìm cho anh mấy mỹ nhân về dập lửa hay
không?"
"Mỹ nhân thì không cần, nếu là Tiểu Thất Thất thì anh nhất định sẽ nhận."
Triển Thất thấy anh ta càng nói càng quá đáng nên giơ tay ra đánh, Đại Ngưu
nghe được bên trong xe ngựa có tiếng động liền lập tức xông vào giúp
Triển Thất đánh Lục Hiên. Từ trong xe ngựa đánh ra tới bên ngoài xe.
Cứ thế, dọc theo đường đi đều trải qua những cuộc cãi vã ầm ĩ, kể từ khi
Triển Thất cứu Đại Ngưu, anh ta liền đứng về phe cô, mọi chuyện đều lấy
cô làm chủ, nhất là trong chuyện đối đãi với Lục Hiên, lại càng tận tâm
tận lực. Thật ra thì, Triển Thất không biết, kể từ sau chuyện kia, Đại
Ngưu không chỉ đơn thuần chấp nhận cô là Nhị bang chủ Diễm bang, mà cũng chấp nhận chuyện giữa cô và Văn Nhân Mạc.
Trước kia, nguyên
nhân lớn nhất Đại Ngưu nhằm vào Triển Thất là vì Văn Nhân Mạc, hắn cảm
thấy Triển Thất đang quyến rũ Văn Nhân Mạc, cái vấn đề hai người đàn ông ở chung với nhau vừa nghĩ đã khiến hắn thấy thật kinh khủng. Nhưng giờ
nghĩ lại, nếu Văn Nhân Mạc không thích phụ nữ thì Triển Thất chính là
lựa chọn thích hợp nhất. Cho nên, ở trong mắt hắn, Triển Thất đã là của
Văn Nhân Mạc, giờ có người có ý đồ với cô sao được chứ, hắn nhất định
phải giúp Văn Nhân Mạc bảo vệ thật tốt.
"Tiểu Thất Thất, nếu anh có khó khăn cần em giúp, em có giúp không?"
Hôm đó, đột nhiên Lục Hiên chạy đến hỏi Triển Thất một vấn đề rất vô vị.
"Giúp."
"Vậy nếu là chuyện vô cùng khó khăn?"
"Giúp."
"Nếu nó có nguy hiểm đến tính mạng thì sao?"
"Giúp, CMN anh có chịu im đi không, sao ngày nào đều hỏi mấy cái vấn đề vô vị này thế?"
"Hỏi thêm một câu nữa thôi, đảm bảo là câu cuối cùng rồi."
"Hỏi đi."
"Nếu anh và Văn Nhân Mạc cùng gặp nguy hiểm, em sẽ giúp ai?"
"Sao anh nói nhảm nhiều thế, ai có thể khiến các anh cùng gặp nguy hiểm được chứ?"
"Vừa nãy em đã nói là sẽ trả lời, sao giờ lại đổi ý rồi."
Lục Hiên khẩn trương nhìn Triển Thất, anh ta rất mong đợi đáp án của Triển
Thất, không biết cô sẽ nói thế nào, anh ta lớn đến vậy rồi, vẫn là lần
đầu khẩn trương đến thế.
Triển Thất không mấy để tâm đến câu hỏi của Lục Hiên, ngày nào anh ta cũng tìm mấy cái vấn đề đâu đâu tới hỏi,
cô rất phiền, nhưng trong lòng vẫn thử suy nghĩ, nếu thật có một ngày
bọn họ trở thành đối thủ, cô sẽ giúp ai đây?"
"Lão đại."