"Nếu hai vị muốn mua tại hạ, có phải nên nghe ý kiến của tại hạ hay không?"
Ngay khi Triển Thất và cô gái nữ cải nam trang phòng đối diện định đánh
nhau, tiểu thụ vẫn giả vờ ngủ say kia tỉnh lại. Giọng nói của hắn không
hề ôn nhu như vẻ ngoài của hắn, mà trầm trầm đầy nam tính. Nhưng có lẽ
do Triển Thất quá "đàn ông" nên khi nghe giọng nói đầy nam tính đó cũng
cảm thấy nó mềm mại, yếu ớt giống với vẻ ngoài.
Dáng vẻ của hắn
lúc tỉnh càng thêm lóa mắt, đặt biệt là đôi mắt, không hề có màu đen
giống người phương Đông mà là màu xanh đậm. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt
kia, mọi người đều sẽ không tự chủ được mà bị hút vào , nước miếng đã
sắp chảy đầy cả sảnh rồi.
"Tình cảm thật quá huyền diệu, Văn Nhân Mạc thật có phúc." Lúc Triển Thất nhìn thấy hắn, trong đầu chỉ có mỗi một ý nghĩ này.
"Muốn tôi đi theo ai thì phải nghe theo ý kiến của tôi."
Tiểu thụ thấy Triển Thất và cô gái kia đều bị hắn hấp dẫn thì lên tiếng lần nữa.
"Câm miệng."
Không ngờ hắn vừa nói xong, Triển Thất và cô gái kia đã đồng thời quay sang
hắn hét lên cùng một câu. Hai người hét xong thì nhìn nhau cười một
chút, xem ra cả hai cô đều không bị mê hoặc, hơn nữa tính cách còn có vẻ giống nhau, nhưng càng như thế, lại càng muốn đánh với đối phương một
trận.
"Ra tay đi, người nào thắng thì dẫn hắn đi."
"Được."
Sau khi hai cô thống nhất ý kiến xong thì lập tức động thủ đánh nhau. Lúc
Văn Nhân Mạc nhìn thấy Triển Thất lộ ra ánh mắt thưởng thức với tiểu thụ kia thì hận không thể bước tới che kín mắt cô lại. Nhưng thấy cả hai
người đều không bị mê hoặc thì lại thấy vui vẻ, giờ lại đang nhàn nhã
đứng một bên nhìn hai người quyết đấu.
Mặc dù Triển Thất rất bận rộn nhưng vẫn luôn dành thời gian luyện tập, hơn nữa chỉ cần có thời
gian, Văn Nhân Mạc cũng hay luyện tập với cô, thân thủ của cô bây giờ đã có rất ít người có thể thắng được.
Mặc dù thân thủ của đối
phương không lợi hại bằng Triển Thất nhưng cũng không yếu, đánh mấy trăm hiệp với Triển Thất, đặc biệt kỹ thuật dùng roi của cô ta rất nhuần
nhuyễn, nhưng cuối cùng vẫn bại dưới tay Triển Thất.
"Anh thắng, người đàn ông này là của anh, hôm nay bị gò bó nên không thể đánh hết
sức được, ba ngày sau có dám đánh lại một trận nữa không?"
Cô gái này làm việc dứt khoát, thua thì thua, thắng thì thắng khiến cho Triển
Thất rất thích, đúng là chỗ này chật hẹp, roi pháp của đối phương không
dễ thi triển, mà Triển Thất cũng chỉ tiện tay nhặt một cây côn gỗ, đánh
không đã lắm, nghe cô ta nói thế thì lập tức đồng ý.
"Thời gian và địa điểm cụ thể tôi sẽ thông báo cho anh sau, cho tôi biết địa chỉ nhà anh đi."
Triển Thất không nói cho cô ta biết cô ở Diễm bang, mà để cô ấy đưa tin đến
quán rượu trong thành của Văn Nhân Mạc, cô sẽ tìm người đến lấy tin.
"Bà chủ, người này tôi dẫn đi, đây là tiền mua hắn."
Sau khi thấy được trận đánh vừa nãy của hai người, bà chủ nào dám nói thêm
gì nữa, hiện giờ dù Triển Thất có trực tiếp dẫn người đi cũng được,
nhanh tay chộp lấy túi tiền Triển Thất đưa rồi biến mất như một cơn gió.
"Sau này anh sẽ đi theo lão gia của chúng tôi, giờ thì theo chúng tôi trở về."
"Lão đại, thế nào, có thích món quà này không?"
Đầu tiên Triển Thất quay sang nói với tiểu thủ một câu, sau đó hớn hở kéo tay Văn Nhân Mạc nói.
Giờ phút này trong mắt Văn Nhân Mạc vô cùng u ám, điều ngạc nhiên mà anh
mong đợi thật lâu lại là cái này, anh thật muốn bổ đầu cô ra xem bên
trong đang chứa cái gì. Anh thật hối hận đã để cô hành hạ mình như thế,
cũng oán Đại Ngưu biết mà lại dám dấu diếm anh. Mặt càng ngày càng đen,
lôi kéo Triển Thất ra ngoài, lúc về anh nhất định phải dạy dỗ cô thật
tốt mới được.
Đại Ngưu trốn trong góc nhìn Văn Nhân Mạc và Triển Thất đi rồi mới dám ló ra, hai người bọn họ đi rồi, nhưng vẫn còn một
cái phiền phức ở lại, không còn cách khác, hắn chỉ có thể dắt theo vị
tiểu thụ vừa mua được này về bang phái.
"Vị công tử này, ngươi đã bị gia của chúng tôi mua lại, giờ đi theo tôi đi."
Đại Ngưu lặng lẽ liếc nhìn tiểu thụ này, má ơi, đẹp quá đi, còn đẹp hơn cả
phụ nữ nữa. Hắn đối xử rất khách khí với tiểu thụ này, bởi vì nói không
chừng ngày nào đó vị trước mắt này bò lên được giường của Văn Nhân Mạc,
đến lúc đó hắn có muốn hối hận cũng không kịp, Triển Thất chính là một
ví dụ sống sờ sờ đó.
Tiểu thụ kia thấy người mua mình là Triển
Thất thì trong mắt lóe ra tia sáng phấn khích, hơn nữa, đây là lần đầu
tiên hắn thấy có người không bị vẻ ngoài của mình hấp dẫn. Nhưng hình
như hắn không thèm để mắt đến Văn Nhân Mạc và cô gái nữ cải nam trang
kia, mà hai người đó cũng không để hắn vào mắt.
"Lão đại, tôi đã tốn 30 vạn đại dương để mua về cho anh, sao anh đến nhìn cũng không
nhìn lấy một cái, lúc ở trên lầu không phải vẫn còn rất thích sao?"
Triển Thất thấy Văn Nhân Mạc không có chút hứng thú nào với tiểu mỹ nam kia
thì bắt đầu tức giận, cô đã phải đánh một trận, còn tốn 30 vạn đại dương mới có được. Nếu không thích thì cứ nói trước, cô cũng không cần phải
lãng phí nhiều tiền đến vậy, đây là toàn bộ tiền để dành của cô đó.
"Tôi nói thích hắn lúc nào, là do em tự ý mua."
Văn Nhân Mạc có chết cũng không thừa nhận lúc ở trên lầu trong lòng đều
đang nghĩ đến cô, cho nên nói xong một câu thì dựa vào xe ngựa giả vờ
ngủ say. Chỉ để lại một mình Triển Thất phiền muộn ngồi đó, nghĩ xem
ngày mai có đem trả tiểu thụ này lại được không, hoặc là đem bán, đúng
rồi, đem bán lại cho cô gái lúc nãy là được rồi.
Triển Thất nghĩ thông suốt rồi thì cũng thấy mệt mỏi, muốn híp mắt một lát nhưng lại
thấy không thoải mái, cuối cùng nhìn sang Văn Nhân Mạc đang ngủ say, anh đã chọc tức tôi, vậy thì tôi cũng không cho anh ngủ ngon, cô đổi vị
trí sang ngồi cạnh Văn Nhân Mạc, vùi vào ngực anh ngủ, lần này quả thật
khiến cho Văn Nhân Mạc không ngủ được.
Nhìn Triển Thất đang ngủ
say, trong lòng Văn Nhân Mạc rất loạn, kể từ sau khi cô xuất hiện anh
rất thất thường. Trước kia anh rất ghét phụ nữ nhưng lại không ghét cô,
anh ghét người khác đụng chạm nhưng lại thích cô đến gần, lúc xa cách
thì lại thường nhớ tới cô. Lúc anh nghe tin cô bị thương thì chỉ hận
không thể lập tức giết chết những kẻ làm cô bị thương, thấy tên đàn ông
khác đến gần cô thì lại thấy phiền muộn, muốn giấu cô đi, hi vọng cô chỉ thuộc về mình anh, chẳng lẽ đây chính là thích sao?