Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh, một đêm này ở Bạch Thành xảy ra nhiều cuộc chiến làm chết vô số, thế nhưng những thứ này được thu dọn rất sạch sẽ, không nhìn ra là ai làm.

Đúng thời gian ước định, Văn Nhân Mạc và tứ đại bang phái cùng đến, đúng như trong dự liệu, chỉ có ba phe nhân mã đến, không có Thanh Long bang ở trong số đó.

“Nếu đã đúng giờ, như vậy chúng ta cũng không cần đợi lâu. Hôm nay, các vị có thể ngồi ở đây nói lên tất cả đều có thành ý muốn mua năm danh ngạch của Diễm bang chúng tôi, bây giờ các người trực tiếp cho chúng tôi xem các ngươi có bao nhiêu thành ý.”

Văn Nhân Mạc cũng không muốn nói lời khách khí gì với bọn họ, đêm qua, có chuyện rối rắm gì xảy ra, trong lòng anh rất rõ ràng.

“Huyền Vũ môn trả một trăm vạn đại dương.”

Lần này đại biểu của Huyền Vũ môn là Như Mộng, khi ra giá mập mờ nhìn Văn Nhân Mạc. Hơn nữa, cô rất tự tin, với một trăm vạn này tuyệt đối có thể đoạt được năm danh ngạch rồi. Thật ra năm danh ngạch này cũng không đáng nhiều tiền như vậy, ai biết đến tột cùng bên trong bảo tàng có bao nhiêu bảo vật, nếu chỉ là giấu một vật vô ích thì một trăm vạn này chẳng khác gì lấy giỏ trúc múc nước.

Ở thời đại này, một trăm vạn coi như là thiên văn sổ tự, nhưng mà đối với sự giàu có của tứ đại bang phái mà nói thì coi như không là cái gì.

“Ha ha, lần này Huyền Vũ môn làm chuyện lỗ vốn nha, ai, Bạch mỗ nhận thua, cả đêm qua chúng ta vất vả lắm mới kiếm được 20 vạn đại dương.”

Lần này Chu Tước môn tới chính là Bạch đường chủ, ông ta đã đứng tuổi, ông ta vừa nói chuyện vừa vuốt cái râu dê mà thở dài lắc đầu.

Bạch đường chủ vừa nói xong, Như Mộng cười hả hê. Mặc dù còn có một Bạch Hổ môn chưa có ý kiến, nhưng mọi người đều biết, Môn chủ Bạch Hổ môn cũng không phải là người hào phóng, đối với việc có tỷ lệ nguy hiểm cao lại không nhất định có kết quả tốt hắn sẽ không đi làm. Nếu không phải là vì Văn Nhân Mạc, làm sao cô sẽ ra giá tiền cao này.

“Haha, vậy tất cả năm danh ngạch này đều thuộc về bang Bạch Hổ chúng ta rồi, chúng ta ra giá 108 vạn đại dương.”

Lời của đại biểu Bạch Hổ môn vừa dứt khỏi miệng không khí trong sảnh đột nhiên trở nên khẩn trương, mà Bạch đường chủ Chu Tước môn càng khoa trương hơn ném ly trà trong tay xuống đất.

“Hừ, thì ra Bạch Hổ môn cũng không phải là thứ gì tốt, chúng ta đi, Bang chủ Văn Nhân, tôi hi vọng khi cậu hợp tác với loại người bội bạc này thì chú ý một chút, cẩn thận bị người ta đâm sau lưng.”

Như Mộng nghe Bạch Hổ môn ra giá xong nói với Văn Nhân Mạc một tiếng rồi đi, chân trước cô ra cửa, chân sau đại biểu Chu Tước môn cũng bước ra ngoài, trước khi ra đến cửa còn quay lại nhìn đại biểu Bạch Hổ môn. Hiện tại chỉ còn đại biểu Bạch Hô môn ngây ngốc đứng đó. Không phải là lúc ra giá tiền sao? Có chuyện ngoài ý muốn sao? Mặc dù hắn cũng rất ngoài ý muốn, nhưng mà đêm qua Môn chủ bọn hắn thắng một số tiền lớn, hôm nay vừa đúng lấy ra dùng.

Uy tín Bạch Hổ môn luôn rất tốt, nói thật, so với việc cùng người của ba bang phái kia nói chuyện, Văn Nhân Mạc muốn giao năm danh ngạch này cho bọn họ hơn, hiện tại mặc dù chỉ còn lại bọn họ nhưng như vậy cũng gây ra chút phiền toái.

Sau khi rời đi, Bạch đường chủ của Chu Tước môn đuổi theo đám người Huyền Vũ môn: “Như Mộng tiểu thư, cô cũng đã biết hôm qua chúng ta hỏi thăm tin tức thì lần này Thanh Long môn cũng ra giá tiền 108 vạn đại dương.”

“Cái này tôi cũng biết rõ, nhưng này sao có thể nói rõ vấn đề?”

“Mọi người đều biết, Môn chủ Bạch Hổ môn là người làm việc rất cẩn thận, đặc biệt ở phương diện tiền bạc, ddlqd hôm nay thế nhưng bỏ ra nhiều tiền như vậy cô không cảm thấy kỳ quái sao? Hơn nữa, số tiền này giống với số tiền Thanh Long bang chuẩn bị, tôi và cô cũng biết, người của Thanh Long bang là vì cái gì không thể đến đây không phải sao.”

Thật ra thì Bạch môn chủ không nói Như Mộng cũng bắt đầu hoài nghi, đầu óc của cô cũng không phải quá ngốc, những chuyện này cô vẫn có thể nhìn ra được. Đầu tiên là đêm qua, họ cùng Bạch Hổ môn hợp tác, sau đó bàn cùng nhau gom góp tiền để tranh đoạt chỗ ngồi của năm danh ngạch, sáng sớm hôm nay bọn họ cùng nhau ngăn trở không để người của Thanh Long bang đúng giờ đến tham gia đấu giá, sợ bọn họ ra giá tiền quá cao. Bây giờ bọn họ thế nhưng thắng lần đấu giá này.

“Như Mộng tiểu thư, ở ngoài kênh đào bảo vệ thành chúng ta có phát hiện có mấy cỗ thi thể, từ trên y phục bọn họ thấy có dấu hiệu nhìn chính là của đại biểu Thanh Long bang. Sáng sớm hôm nay, bọn họ nói muốn đơn độc xử lý cất giấu người của Thanh Long bang đi nói đợi khi chuyện này xong thì thả ra, xem ra là bọn họ đã sớm ra tay giết người ở sau lưng chúng ta rồi.”

“Như Mộng tiểu thư xem, chúng ta nên tìm nơi nào tốt để nói chuyện đi.”

Bạch đường chủ nhân cơ hội mang Như Mộng đi tìm nơi để mưu đồ bí mật.

Ở đây, người của Thanh Long bang cũng nhận được tin tức trong thời gian nhanh nhất, lần này dẫn đầu là Đường chủ Thanh Long bang hung hăng cầm khối ngọc bội Ngọc Như Ý thượng đẳng ném xuống đất: “Hừ, Bạch Hổ môn rõ ràng dám cướp tiền của người Thanh Long bang, bọn họ chính là không để chúng ta ở trong mắt, bây giờ còn hèn hạ lấy tiền của chúng ta đi đấu giá, nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ.”

Bạch Hổ môn cũng lấy được tin tức của Thanh Long bang, Môn chủ Bạch Hổ môn biết bọn họ thắng được năm danh nghạch cũng không có vui mừng, ngược lại vẻ mặt hết sức nặng nề hạ lệnh phân phó nói: “Đáng chết, gặp nói với mọi người, lập tức tập hợp các huynh đệ đến cửa Diễm bang đón mấy người kia trở về, sau đó chúng ta lập tức lên đường đến Tùng Thành.”

“Lần này em nói người chân chính táy máy chân tay là môn phái nào?”

Khi mấy người đại biểu Bạch Hổ môn rời đi, Văn Nhân Mạc mở miệng hỏi Triển Thất. Anh ở Bạch Thành nhiều năm như vậy, tuy nói không có tâm tư gì quản lý Diễm bang, nhưng có một ngọn gió nào thổi động cỏ ở Bạch Thành, anh nhất định là người đầu tiên nhận được tin tức.

“Vậy mà còn phải hỏi, trừ bọn họ ra còn ai có thể làm ra chuyện hèn hạ như vậy? Nhưng mặc kệ như thế nào, khẳng định kết quả đối với chúng ta đều có lợi, hiện tại chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi biến hóa, ngồi yên xem hổ đấu là được rồi.”

Đối với chuyện phát triển ngoài dự liệu như thế nào Triển Thất đều mặc kệ , lần này con ma tước kia cũng đã ngồi vào chỗ của bọn họ rồi.

“Em cũng đi thu thập một chút đi, ngày mai chúng ta cùng nhau đến Tùng Thành, sao chúng ta có thể bỏ qua chuyện đùa tốt như vậy được.”

Văn Nhân Mạc có thói quen sờ tóc Triển Thất như cũ, sau khi nói thì đứng dậy rời đi, bây giờ chuyện đã phát triển đến bước này, anh cần phải điều chỉnh một chút kế hoạch trước đó.

Triển Thất đã sớm hình thành thói quen sự đụng chạm của Văn Nhân Mạc, đối với sở thích này của anh cũng không phản đối, hiện tại cô tập trung toàn bộ chú ý đến Tùng Thành. Đây chính là bảo tàng trong truyền thuyết, chuyện tìm kiếm bảo vật này ở hiện đại cô đã rất hứng thú, lần này nhất định phải lấy được bảo tàng bên trong, tốt nhất là khiến cho mấy kẻ ngứa mắt tự đại cuồng một xu cũng không chiếm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui