Lục Thiệu Phong vác cô đến xe của hắn rồi thả cô xuống.
Tuyết Lạc muốn chạy đi nhưng lại bị cả cánh tay hắn giữ lại.“Buông ra.”Hắn lấy trong xe ra bó hoa lớn đưa đến trước mặt cô.
Bó hoa này lớn hơn rất nhiều so với bó mà chiều nay của người kia đưa và đều là hoa cẩm tú cầu.“Tặng em.”“Tại sao lại tặng tôi?”“Đích thân tôi tặng, em không thể nể mặt mà nhận sao?”Cô nghĩ một hồi rồi cũng nhận lấy.
Giờ mới thấy Lục Thiệu Phong còn đẹp trai hơn cả hôm trước cô gặp.
Vừa giàu còn vừa đẹp, ai mà lấy được hắn chắc phải tu mấy kiếp.“Cảm ơn chú.”“Đi với tôi.”“Đi đâu cơ?”“Em thích đi đâu tôi đưa em đi.
Dù sao em cũng đâu có vui vẻ.”“Đi với chú sẽ vui sao?”“Đương nhiên, tôi cam đoan với em.”Cả hai ngồi vào chiếc Mercedes-Benz.
Nhà cô cũng có Mercedes và các loại xe khác.
So với những người cùng tuổi khác, nhà cô cũng được coi là có gia thế vì sở hữu một chuỗi nhà hàng.
Nhưng so với Khải Lâm thì chẳng là gì cả, nhà cậu ta được coi là hiển hách luôn rồi.“Chú thực sự là chú của Khải Lâm sao? Sao là chú mà trẻ vậy?”“Mẹ tôi khi sinh anh trai thì sức khỏe yếu nên đã không sinh nữa.
Nhưng hơn 40 tuổi thì lại dính bầu, bố mẹ tôi đã cãi nhau về việc có nên giữ lại không.
Cuối cùng vì mẹ đã khóc quá nhiều nên mới giữ được tôi lại.”“Vậy là mẹ chú ần bằng tuổi bà nội tôi rồi.”“Đúng vậy, hai ông bà đang rất ngóng con dâu nhưng vẫn chưa được đáp ứng.”“Ò.”Lục Thiệu Phong đưa cô đến một nhà hàng, đây lại là một cơ sở của bố mẹ cô mới khai trương.“Sao lại ăn ở đây chứ?”“Nhà hàng của nhà em, chẳng lẽ em không muốn ăn.”“Không được đâu.
Ở đây mới khai trương chắc chắn bố mẹ tôi sẽ ở đây.
Tôi với chú vào thì chắc chắn tôi sẽ bị tra hỏi như tội phạm.”“Cứ nói tôi là bạn trai em.”“Đương nhiên là không rồi, chú mau đi chỗ khác đi.”Hắn cũng chiều theo ý mà đưa cô đến nhà hàng khác, còn đặt cả phòng riêng để ăn cho riêng tư.“Em thích ăn món gì?”“Thích món nào nhiều tiền.”“Tôi nhiều tiền, vậy em có thích tôi không?”“Chú đâu phải món ăn.”“Nếu em thích thì ăn tôi cũng được hoặc để tôi ăn em.”“Chú ngậm miệng vào đi.”Được một lúc thì đồ ăn đã lên gần hết.
Cô không chú ý đến đồ ăn mà chú ý đến chai rượu vang gần đó.
Đó là Romanee Conti được sản xuất năm 1945, loại rượu này vô cùng đắt.
Cho đến bây giờ số lượng chai còn lại khá ít.
Tuyết Lạc đã từng thử loại này, vô cùng ngon.“Em có vẻ thích rượu nhỉ?”“Chỉ thích một số loại thôi nhưng bố mẹ tôi không cho uống nhiều.”Hắn mở chai rượu rót vào ly rồi đưa cho cô.“Uống với tôi một ly được chứ?”Lục Thiệu Phong đưa ly rượu về phía cô cùng nâng ly rồi thưởng thức.
Hắn thấy rõ vẻ mặt thích thú của cô khi uống loại rượu này.“Em ăn đi, mới ăn được mấy miếng.”“Vừa nãy tôi đã ăn ở nhà rồi nên không đói lắm.”Thấy Tuyết Lạc cứ uống rượu mà không chịu ăn gì hắn liền nhắc.
Lắc ly rượu trong tay rồi nhìn phía người con gái trước mặt.
Khuôn mặt đã ửng đỏ vì uống hơi nhiều rồi.
Nhưng hắn cũng phải công nhận tửu lượng của cô cũng khá tốt đó, uống nhiều như vậy mà chỉ hơi ngà ngà say.“Đừng uống nữa.”“Tôi muốn uống mà~”Tuyết Lạc dở giọng nũng nịu ra nói làm hắn bất ngờ.
Thiệu Phong biết cô đã say thật rồi.“Uống chút nữa em sẽ mất nhận thức luôn đó.”“Hongg, muốn uống~”“Đáng yêu thật.”Cô ngồi như sắp ngã đến nơi nên hắn đã ngồi bên cạnh rồi đỡ.
Cả người cô nửa ngồi nửa tựa vào người Thiệu Phong, hai tay nắm chặt lấy áo hắn.“Về thôi, em say rồi.”“Không muốn về~”Lại cái giọng mè nheo ấy làm hắn không thể to tiếng nổi.“Vậy tôi về một mình.”“Anh ở đây với tôi~”Lục Thiêu Phong tính tiền rồi bế cô lên như công chúa rồi đi ra ngoài xe.
Đặt nhẹ cô vào ghế lái phụ để cô ngủ rồi đưa về nhà.“Ưʍ.”Đi được một lúc thì cô nhúc nhích rồi kêu đau đầu.
Hắn xoa xoa đầu cho Tuyết Lạc rồi cởϊ áσ vest đắp lên người.“Không muốn về nhà~”“Hửm, vậy em muốn đi đâu?”“Không biết, chỉ là không muốn về nhà.”Thiệu Phong đưa cô đi hóng gió ở bờ sông.
Tuyết Lạc mặc dù say nhưng ngồi trước làn gió mát thì không quậy phá, ngồi hưởng thụ sự dễ chịu.“Tuyết Lạc, kết hôn với tôi.”.