Vợ Yêu Của Lục Tổng


“Cái thằng này, để con bé ở đây ăn tối đã.”“Lúc khác giờ con bận rồi.”Thấy Tuyết Lạc không muốn đi cứ ngồi lì ở đó, hắn tiến đến bế lên trước ánh mắt ngỡ ngàng của bố mẹ.“A.

Thả xuống.”“Ngại gì chứ? Em cũng sẽ là thành viên của nhà thôi.”“Chỉ có người mặt dày như chú mới không biết ngại thôi.”Khi ra đến ga để xe thì đúng lúc Khải Lâm về.

Tuyết Lạc thấy giọng cậu ta liền gục mặt vào cổ hắn tránh mặt đi.“Chú mới về.”“Ừm.”Khải Lâm thấy hắn bế phụ nữ cũng thấy bất ngờ.

Cậu định hỏi nhưng lại thôi, vốn tính cách hai người không hợp nhau nên cũng ít nói chuyện.

Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy cô gái ấy quen quen nhưng cậu vẫn không thể nhận ra đó là ai.“Sao phải tránh? Không phải em cũng muốn trả thù sao?”“Không biết nữa, chỉ là thấy ngượng.”“Ngày mai em có lịch học không?”“Không có.


Sao vậy?”“Ngày mai tôi đưa em đi thử váy cưới.”“Sao vội vàng vậy?”“Không phải vội vàng mà là điều đương nhiên.”Lục Thiệu Phong đưa cô về nhà.“Sao chú biết nhà của tôi vậy?”“Em không nhớ tôi à?”“Nhớ gì?”“Không nhớ thì từ từ sẽ nhớ.”Tuyết Lạc vào nhà thì thấy bố đang xem tin tức.“Bố ơi.”“Con về à”“Vâng ạ.”Ông hướng mắt ra thì thấy hắn, vốn đã quen biết từ trước nên cũng dễ dàng.“Chú Vương.”“Ồ khách quý.”Đúng lúc đó mẹ của Tuyết Lạc cũng từ bếp đi ra.

Thiệu Phong thấy vậy liền chào bà.“Con chào mẹ vợ.”Cả căn phòng bất ngờ trước lời chào của hắn.

Tuyết Lạc thấy vậy liền kéo hắn xuống ngồi đối diện bố mẹ mình.“Bố mẹ con với anh ấy kết hôn rồi.”Cả hai ông bà dường như không tin nổi vào tai mình.“Kết hôn? Sao chưa thông báo cho ai đã kết hôn rồi.” Mẹ Tuyết Lạc lên tiếng.“Lạc Lạc, hai mẹ con vào trong bố muốn nói chuyện riêng.”Tuyết Lạc bất đắc dĩ đứng dậy đi cùng mẹ ra nơi khác.

Lục Thiệu Phong từ trước đến nay đàm phán rất nhiều hợp đồng, luôn giành quyền thế về mình mà giờ lại vô cùng căng thẳng khi ngồi trước bố vợ.

Cô đi rồi hắn như kiểu mất người bảo vệ.“Lạc Lạc, chuyện kết hôn.”“Con kết hôn với anh ấy rồi.

Tất cả đều là thật.”“Sao vội vàng như vậy? Con với cậu ta cách nhau đâu có ít tuổi.”“Nhà mình có quen biết với nhà anh ấy mà.”“Mẹ biết, cậu ta đã là người thành công tự mình tạo nên đế chế riêng.

Tất nhiên cuộc sống rất phức tạp, mẹ chỉ lo cho con thôi.

Còn nữa…”“Con biết mình phải gì mà.”Giang Phượng Miên muốn nói với con gái mình điều gì đó những cuối cùng lại quyết định im lặng.…“Cháu có thể lo cho cô ấy.”“Điều này tôi biết.


Nhưng tôi vẫn không muốn con gái mình về chung nhà với cậu.”“Chú Vương, cháu biết chú vẫn còn nhớ đến chuyện năm xưa nhưng hiện tại sẽ không có chuyện đó.”“Đã kết hôn rồi thì tôi sẽ cho cậu cơ hội.

Nếu như chưa thì chắc chắn tôi sẽ không cho phép.”“Cháu hứa nhất định sẽ làm cho Tuyết Lạc hạnh phúc.”“Mỗi lần làm con bé buồn thì hãy nghĩ đến người con gái đã từng hi sinh vì cậu và đừng để có người thứ hai.”“Vâng.”Khi Tuyết Lạc bước ra cũng là lúc bố và hắn nói chuyện xong.

Hai người chào bố mẹ rồi ra về.“Khi nãy chú với bố tôi nói gì vậy?”“Em đoán xem.”“Bố của tôi hiền mà.”“Đó là với em, còn đối với người làm rể như tôi thì là cực hình.

Lần sau đừng bỏ chồng em lại một mình.”“Bất đắc dĩ mà.”Lục Thiệu Phong lái xe nhưng không về đường lối quen thuộc.“Đây đâu phải đường về chung cư đâu.”“Em lấy tôi rồi thì phải về nhà tôi.

Em muốn về chung cư thì khác gì vợ chồng ly thân.”“Nhưng mà đồ của tôi ở đấy hết rồi, chú đưa tôi về đi.”“Mai đi thử váy cưới, tôi đến đón em.”“Ừm.”Tuyết Lạc mở cửa xe xuống thì thấy ánh mắt của Phàm Như đang đi mua đồ về.

Cô thấy ánh mắt không tin nổi đó thì liền chạy lại rồi đẩy Phàm Như lên phòng.“Lạc Lạc, c…cậu với anh ta.”“Mình kết hôn rồi.”Đón nhận câu nói đó là một cái hét thẳng vào mặt.

Phàm Như thấy ảnh đăng kí kết hôn của hai người thì đứng không vững luôn.“Phàm Như.”“Nhưng như thế này cũng tốt.


Kết hôn thì tên Khải Lâm và đám kia không thể bắt nạt cậu được nữa.

Bao giờ thì tổ chức vậy?”“Mình không biết, chỉ biết là mai đi thử váy cưới.”Phàm Như và cô vừa đi lên phòng vừa nói chuyện sắp tới.“Không biết con của cậu và anh ta sẽ như thế nào nhỉ? Chắc phải hoàn hảo lắm.”“Con gì chứ? Mình cũng không có ý định đó.”“Anh ta đâu còn trẻ chắc chắn muốn có con.

Mà sao cậu lại đồng ý kết hôn vậy?”“…”“M…mình lúc đó thấy có lẽ anh ta là chỗ dựa tốt nhất.

Mình cần người bảo vệ, còn anh ta thì cần vợ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận