Sau một trận mây mưa đầy kịch tính, Lôi Lạc Thần thì tinh thần sản khoái, anh ngồi dựa đầu vào thành giường, thân hình vạm vỡ không mặc gì, nửa thân dưới được che bởi tấm chăn trắng mỏng.
Storm như một con mè nhỏ tòan thân đau đớn, nằm bên cạnh anh.
Cô không ngờ khi xảy ra quan hệ lại đau đến như vậy, nhưng vì người đàn ông mình yêu thì bao nhiêu đau đớn đó đối với cô chẳng là gì cả.
Anh thật chu đáo, biết đó là lần đầu tiên của cô, nên đã rất dịu dàng.
Cô đặt đầu trên lồng ngực trần của anh, ngón tay thon dài nghịch ngợm lướt qua lướt lại trên lồng ngực săn chắc.
Lôi Lạc Thần cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào, cảm giác mình là người đàn ông đầu tiên của cô khiến anh sung sướng vô cùng.
Sự thoải mãn của việc độc chiếm còn hưng phấn hơn cả lúc anh thành công hack vào cơ mật quốc gia.
Nghĩ đến An Nhi đã trao cho anh điều quý giá nhất của đời con gái, anh càng trân trọng cô hơn, bàn tay ấm áp vô thức vuốt ve bờ vai trần của cô.
Nằm trên giường một lúc cô gượng người ngồi dậy, vừa nhút nhích hạ thân truyền đến một cơn đau khiến cô không dám động đậy nữa.
Lôi Lạc Thần dường như cảm nhận được nỗi đau của cô, anh ngồi dậy thản nhiên bế cô lên, mặc cho tấm chăn mỏng rơi xuống để lộ thân hình cường tráng.
Storm hết hồn với hành động đột ngột này của anh, cô hốt hoảng choàng hai tay qua cổ anh tránh cho mình ngã xuống.
Lôi Lạc Thần vừa bế cô đi vào phòng tắm, vừa cúi đầu nhìn vào người phụ nữ trong lòng mỉm cười.
Ánh mắt của anh nhìn cô đã thay đổi, tia sáng tỏa ra từ trong mắt anh khiến trái tim cô cảm giác ấm áp vô cùng.
Đột nhiên Storm ý thức được anh và cô lúc này vẫn chưa mặc gì, cô e ngại cụp mặt không dám đối diện với anh, hai gò má nóng hừng hực, trái tim đập nhanh đến nỗi muốn rớt ra ngoài.
Nhìn thấy cô xấu hổ cúi thắp đầu, anh nhếch môi cười hạnh phúc, gương mặt anh tuấn tiến tới hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Nụ hôn của anh bất đầu thật dịu dàng, cẩn thận rồi từ từ chuyển sang cuồng nhiệt hẳn, toàn thân Storm tê dại hai tay bất giác ôm chặt anh hơn.
Sau một nụ hôn sâu, anh buông đôi môi sưng đỏ ra nói.
- Bây giờ em đã chính thức trở thành người phụ nữ của Lôi Lạc Thần anh.
Cặp mắt to tròn với hàng mi dài cong vút nhìn anh chớp chớp.
- Phải!
Bây giờ anh cũng chỉ thuộc về riêng em.
Lời nói bá đạo của Storm khiến Lôi Lạc Thần vui vẻ trong lòng, anh cười tươi đáp.
- Được.
Trước khi bế Storm vào trong phòng tắm, anh xoay đầu lại nhìn vào chiếc giường lớn.
Nhìn thấy những giọt hồng đỏ thẫm trên tấm ra giường màu trắng, tạo thành những đóa hoa tuyệt đẹp, Lôi Lạc Thần hạnh phúc vô cùng, hai tay dùng thêm sức ôm chặt Storm hơn.
Ngày hôm sau, ánh sáng chói chang ngoài khe cửa sổ vô tình rọi thẳng vào thân thể kiều diễm của Storm.
Lôi Lạc Thần từ trong phòng tắm bước ra ngoài, trên người anh mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, đứng dựa lưng vào cánh cửa phòng tắm.
Lôi Lạc Thần nhìn vào người phụ nữ của đời anh.
Storm đang trong giấc ngủ say, cô nằm nghiêng người trên giường lớn xoay lưng về phía anh, cái chăn mỏng bị cô vô tình đạp xuống giường.
Trên người cô lúc này chính là chiếc áo sơ mi màu trắng của anh, phủ nhẹ xuống bờ mông đầy đặn, phần trên chỉ tuỳ tiện cài một cái nút áo để lộ cặp ngực trắng nõn, đôi chân thon dài không mặc quần càng khiến cảnh tượng quyến rũ một cách lạ thường.
Lôi Lạc Thần bước tới, khom người cầm lấy tắm chăn mỏng dưới mặt đất phủ lên thân thể kiều diễm của cô.
Storm cảm nhận được có người đắp chăn cho mình, không cần mở mắt cô cũng biết đó là anh.
Cô với tới ôm chặt cái gối ôm bên cạnh, gương mặt sinh đẹp vùi vào trong gối.
- Anh đừng phá em, em mệt lắm.
Nhìn thấy dáng vẻ mê ngủ của Storm, anh cười ngọt ngào.
Anh ngồi xuống mép giường, bàn tay rộn lớn vươn tới vén vài sợi tóc phủ xuống mặt cô về phía sau tai, gương mặt tuy không trang điểm nhưng lại thóat lên vẻ kiêu ngạo sang trọng,thôi thúc anh khom tới đặt lên má cô một nụ hôn.
- Chào buổi sáng.
Vào khoảnh khắc này niềm hạnh phúc duy nhất trong anh, là khi thức giấc điều đầu tiên nhìn thấy chính là cô.
Storm xoay mặt nhìn anh, đôi mắt lông lanh từ từ mở ra, ánh sáng ngoài khuôn cửa sổ rọi thẳng vào mặt khiến cô cảm thấy khó chịu nheo mắt.
Gương mặt quen thuộc mang theo vẻ nam tính hiện ra trước mắt, hai tay cô vươn tới ôm anh nói.
- Chào buổi sáng.
Nói xong cô vùi khuôn mặt của mình vào người anh.
Lôi Lạc Thần ôm cô, nói với giọng yêu thương.
- Anh đã chuẩn bị thức ăn sáng, em mau dạy ăn sáng cùng anh.
Storm ngước mặt nhìn anh ngoan ngoãn gật đầu.
Nửa tiếng sau, Storm ngồi trước cái bàn hình chữ nhật, trên bàn đặt rất nhiều rất nhiều đỉa thức ăn sáng, toàn là những món Pháp mà cô thích nhất.
Lúc này Lôi Lạc Thần đang ngồi nghiêm trang trước mặt cô, cô phải công nhận đàn ông khi mặc âu phục thật sự rất thu hút.
Ba cô đã vậy, nhưng Lạc Thần càng đẹp trai hơn.
Sự lạnh lùng trên người anh lúc này đã được thay thế bởi sự ấm áp, dù Lôi Lạc Thần nhìn rất hấp dẫn rất dịu dàng nhưng không hiểu vì sao tà khí trên người anh không hề suy giảm.
Storm biết anh chỉ dịu dàng với riêng cô.
Sau khi ăn sáng xong, Lôi Lạc Thần đưa Storm đến một nơi.
Đứng trước tiệm áo cưới Huyền Thoại, Storm ngỡ ngàng nhìn Lôi Lạc Thần.
- Anh đưa em đến đây để làm gì?
Lôi Lạc Thần nhìn sâu vào mắt cô, buông ra một câu thật báo đạo.
- Chúng ta kết hôn!
Đầu Storm nổ tung lên theo lời nói của anh, cô cảm giác choáng váng.
Trong lòng vừa ngỡ ngàng vừa phẫn nộ.
Kết hôn!
Anh cầu hôn khi nào sao cô không biết.
Storm nhìn anh nói.
- Lạc Thần, anh đừng đùa nữa.
Gương mặt của Lôi Lạc Thần nghiêm túc chưa từng có, đôi mày râm bất giác nhíu chặt lại.
Nhìn thấy vẻ mặt không thuận ý của cô, trong lòng anh cảm thấy khó chịu.
Anh còn nghĩ An Nhi sẽ vui vẻ mà lao thẳng vào lòng anh và nói.
Em rất hạnh phúc khi được trở thành Lôi phu nhân.
- Anh không đùa.
Lôi Lạc Thần nói xong, anh vươn tay nắm lấn tay cô kéo cô về phía trước.
Storm đứng yên đó không chịu đi, bàn tay nhỏ bé dùng sức lôi anh lại.
Lôi Lạc Thần xoay người nhìn cô, giọng nói trầm khàn mang theo sự thất vọng vang lên.
- Em không muốn làm vợ anh?
Storm lắc đầu không nỡ khiến anh đau lòng, nhưng ít ra anh cũng nên cầu hôn với cô.
Không rõ tâm tư cô, anh còn nghĩ cô không muốn ở bên cạnh anh.
- Em không muốn làm vợ anh, vậy em muốn làm vợ của ai?
Storm bất ngờ với lối suy nghĩ của anh, cô vươn tay dây dây huyệt thái dương của mình, thật đau đầu.
Cái anh này, sao lại suy nghĩ lung tung.
- Em......anh còn chưa......
Storm còn chưa kịp nói xong đã bị anh kéo vào trong.
Sau khi suy nghĩ kĩ, cô mỉm cười.
Anh thật ngang ngược, nhưng kết hôn thì kết hôn.
Dù sao cô đã quyết định, cả đời này cô cũng sẽ ở bên cạnh anh.