Trung Nghĩa từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy người phụ nữ ông yêu thương nhất, sắp đạt được mục đích của mình, đáng lẽ ra ông phải vui mới phải, thế nhưng trên gương mặt nghiêm nghị chính trực lại hiện lên nỗi sầu khó nói.
Ông biết hành động của mình ngày hôm nay sẽ khiến ông cắn rức lương tâm, cả đời cũng không thể nào ngon giấc.
Nhưng vì người phụ nữ trước mặt, dù ông biết mình sẽ từng bước từng bước, bước xuống địa ngục ông cũng cam lòng.
- Quyên, sau ngày hôm nay mọi chuyện đều sẽ kết thúc.
Thẩm Gia Quyên quay đầu lại theo lời nói của Trung Nghĩa, nhìn thấy thần sắc bắt đắc dĩ trên gương mặt ông, trong lòng bà không dễ chịu chút nào.
Người đàn ông này đã dành cả cuộc đời để yêu bà, thế nhưng vì sao bà lại không thể yêu ông?
Tay bà bắt giác siết chặt ly rượu thuỷ tinh trống rỗng.
- Phải, mọi chuyện rồi sẽ kết thúc nhanh thôi.
Sau khi bà giải quyết xong Mạnh Hùng, bà sẽ một lòng một dạ yêu thương ông.
Tại quân trường Hùng Tâm Trần Sở Sở đang ở trong phòng làm việc của mình, đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, Trần Sở Sở gạt bỏ công việc của mình bắt máy.
Trần Sở Sở biết hôm nay còn là ngày nghỉ của An Nhi, nếu không có chuyện gấp An Nhi sẽ không tìm cô.
- An Nhi em tìm chị có chuyện gì?
Storm không do dự lập tức nói.
- Em cần chị giúp đỡ, trong vòng một tiếng tìm cho em một chiếc xe y trang như chiếc xe của ba em.
Trần Sở Sở khó hiểu hỏi.
- Em muốn làm gì?
Storm biết nếu không nói rõ ràng với Trần Sở Sở, cô sẽ tiếp tục truy hỏi cho đến cùng.
- Em mới vừa nghĩ ra một cách lưỡng toàn, vừa có thể giúp mẹ em tránh khỏi nguy hiểm vừa có thể đến Trung Gia giúp Lạc Thần.
Ánh mắt của Trần Sở Sở tỏa sáng, cất giọng khẩn trương.
- Em muốn tương kế tựu kế.
Storm không cần suy nghĩ liền đáp.
- Phải, em sẽ khiến kế hoạch của bọn họ thất bại một cách thê thảm nhất.
Suy nghĩ một chút Trần Sở Sở vẫn khuyên Storm.
- An Nhi chị nghĩ em nên thương lượng với Lạc Thần trước khi hành động, Lạc Thần là người thông minh sẽ có cách giúp em.
Storm tức giận trong lòng, chẳng lẽ Trần Sở Sở không tin vào năng lực của cô. Vả lại cô không muốn Lạc Thần bị kéo vào mối thù của gia đình cô.
Nhưng Storm nào biết, mọi chuyện đã được Lôi Lạc Thần chuẩn bị một cách ổn thỏa.
- Nếu chị không giúp em thì em sẽ tự mình làm.
Trần Sở Sở nghe được sự tức giận trong giọng nói của Storm, cô đành nghe theo.
- Thôi được để chị giúp em, nhưng em phải nói cho chị biết toàn bộ kế hoạch của em.
- Được, khi gặp mặt em sẽ kể cho chị nghe.
Sau khi cúp máy Trần Sở Sở gạt bỏ công việc đang làm dở dang phóng ra ngoài, cô phải nhanh chóng tìm cho An Nhi một chiếc xe.
Nhất Minh nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cô, anh tò mò đi theo.
Nhất Minh nhìn thấy Trần Sở Sở gọi một chiếc taxi đi đến một nơi cho thêu siêu xe, vừa vào trong không bao lâu cô đã ngồi trong một chiếc xe Cadillac màu đen lái ra ngoài, với thần sắc thận trọng nhìn trước liếc sau giống như sợ bị ai đó theo dõi mình.
Thật xui cho cô ta, Nhất Minh là người được huấn luyện theo dõi mục tiêu nên không dễ gì bị phát hiện.
Nhất Minh không biết Trần Sở Sở đang giở trò gì, nhưng Thiếu Tá đã ra lệnh cho anh phải âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Trần Sở Sở.
Chiếc xe Cadillac màu đen dừng lại trước một căn nhà nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Nhất Minh chậm rãi đỗ xe cách ngôi nhà khoảng chừng hai mươi mét tránh cho Trần Sở Sở nghi ngờ.
Nhìn thấy Trần Sở Sở bước xuống xe, đi vào trong.
Nhất Minh ấn kính xe xuống âm thầm quan sát, anh kiên nhẫn ngồi trong xe chờ xem Trần Sở Sở định làm gì.
Thời gian nửa tiếng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn nhưng ngồi một chỗ chờ người quả thật không thoải mái chút nào.
Nhất Minh liên tục nhìn vào đồng hồ đeo trên cổ tay của mình.
- Làm gì mà lâu thế?
Nhất Minh lẫm bẫm, đột nhiên Nhất Minh nhìn thấy Trần Sở Sở từ trong nhà bước ra ngoài.
Vừa rồi anh còn ủ rũ cằn nhằn nhưng vừa nhìn thấy Trần Sở Sở tinh thần của anh lập tức trở nên tươi tỉnh hơn.
Đột nhiên ánh mắt của Nhất Minh tỏa sáng, khi anh nhìn thấy có người phụ nữ bước theo sau cô.
Người phụ nữ mặc trên người bộ váy công sở sang trọng càng tôn lên vẻ kiêu ngạo trên gương mặt xinh đẹp của cô ta.
Dung nhan của người phụ nữ quả thật rất đẹp, vừa tao nhã vừa kiêu ngạo nhưng vì sao anh lại cảm thấy người phụ nữ này nhìn rất quen, nhưng nghĩ mãi anh cũng nghĩ không ra mình từng gặp cô ta ở đâu.
Trần Sở Sở ngồi vào vị trí láy, còn người phụ nữ kia lại ngồi vào vị trí ghế sau.
Không biết vì sao trong lòng Nhất Minh lại cảm thấy bất an, anh láy xe bám theo Trần Sở Sở, mặc dù anh không biết vì sao Thiếu Tá lạ bảo anh phải theo sát cô, nhưng anh biết một điều, Thiếu Tá là người hạnh sự thận trọng mỗi một quyết định của anh đều có nguyên nhân.
Trần Sở Sở đang lái xe, ánh mắt sắc bén nhìn dáo dác, rồi dừng lại ở gương chiếu hậu.
Bỗng dưng cô nhìn thấy một chiếc xe từ nãy giờ cứ theo sát cô, cô bình tĩnh dò sét.
Năm phút sau Trần Sở Sở đã xác định rằng, chiếc xe phía sau là đang theo dõi họ, cô nhìn người phụ nữ qua gương chiếu hậu nói với giọng thận trọng.
- Có người theo dõi chúng ta.
Người phụ nữ nghe Trần Sở Sở nói vậy cô xoay đầu lại, nhìn thấy người lái xe chính là Nhất Minh.
Thật xui xẻo, sao cậu ta lại xuất hiện ở nơi này.
Người phụ nữ trầm mặc trong giây lát, cô không muốn Nhất Minh phá hỏng kế hoạch của mình.
- Láy xe nhanh lên, chúng ta phải cắt đuôi cậu ta.
Nghe người phụ nữ nói, chân phải của Trần Sở Sở lập tức nhấn vào cần ga, chiếc xe tăng tốc lao nhanh về phía trước.
Cô lướt ngang qua mấy chiếc xe phía trước, sang lane liên tục để bỏ rơi Nhất Minh.
Nhìn thấy tốc độ và kỹ thuật lái xe của Trần Sở Sở, Nhất Minh khâm phục trong lòng.
- Thật không tồi.
Càng hiểu về Trần Sở Sở Nhất Minh càng thưởng thức cô hơn, quả thật là một nhân tài.
Nhưng Nhất Minh anh đau phải dạng vừa.
- Muốn bỏ rơi tôi?
Đừng có mơ!
Nhất Minh nói xong tay cầm chặt tay láy, chân ấn mạnh xuống cần ga.
Nhất Minh tự hào nói.
- Xui cho cô, tôi là đệ nhất tay đua xe của quân trường Hùng Tâm.
Kỷ thuật lái xe của Nhất Minh không phải tầm thường, xe của anh vượt mấy cái đèn đỏ lướt ngang qua mấy chiếc xe chạy sông sông với anh, bám sát theo Trần Sở Sở.
Chạy theo một lúc anh không còn kiên nhẫn nữa, anh nhấn mạnh ga đánh tay lái qua bên phải.
"Kétttttttt....."
Tiếng phanh xe chối tai vang lên, khói bốc lên từ dưới con đường nhựa, để lại trên mặt đường một lần màu đen dài thườn thượt.
Xe của Nhất Minh dừng ngay trước đầu xe Trần Sở Sở, khiến cô hốt hoảng thắng lại.
Mặc dù cô đã nhanh chân ấn vào cần thắng, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên chiếc xe theo lực bị đẩy về phía trước.
Trần Sở Sở sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ hai xe chắc chắn sẽ đụng vào nhau, theo phản ứng tự nhiên hai tay cô siết chặt tay lái, mắt nhắm nghiềng.
Vài giây sau không thấy sự va chạm, cô mới từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy hai chiếc xe chỉ còn 4 cm là chạm vào nhau, cô vươn tay vỗ vỗ vào lồng ngực của mình, thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bình tĩnh lại, cô nhìn về phía sau lo lắng nói.
- Em cô sao không?
Người phụ nữ bình tĩnh một cách lạ thường, dường như chuyện vừa xảy ra chẳng hề ảnh hưởng gì đến cô ta cả.
- Không sao.
Nghe người phụ nữ nói vậy, Trần Sở Sở quan sát phía sau, không thấy có xe nào chặn đường, cô liền kéo cần số xuống chữ R, chuẩn bị lui xe lại.
Đột nhiên trong lòng người phụ nữ chợt nảy sinh ra một ý niệm.
Cô nhìn Trần Sở Sở cất giọng trầm trầm.
- Em muốn nói chuyện với cậu ta.
Mặc dù Trần Sở Sở không biết trong lòng người phụ nữ đang nghĩ gì, nhưng cô tuyệt đối tin tưởng người phụ nữ vô điều kiện.
- Được.
Trần Sở Sở nói xong tắt máy xe,
người phụ nữ không bước xuống xe cô ngồi yên đó, vì cô biết Nhất Minh sẽ tìm đến mình.
Đúng như dự đoán của người phụ nữ, Nhất Minh thật tò mò anh muốn biết hai cô đang giở trò gì.