Dương Mẫn thật sự không rõ vì sao người phụ nữ này không phải là Kiều Nhi mà là Mạnh An Nhi.
Cũng như Thẩm Gia Quyên, bà đã cho người giám sát nhất cử nhất động của Kiều Nhi và Mạnh Hùng.
Sơ sót nằm ở đâu?
Cả đoạn đường xe của Kiều Nhi chưa từng dừng lại.
Bà nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.
Suy ngẫm rất lâu, Dương Mẫn
nhìn Storm cất giọng độc ác.
- Không giết được mẹ mày, thì tao lấy mạng của mày cũng như nhau.
Chỉ cần khiến cho Mạnh Hùng cảm nhận cái cảm giác mất đi người mình yêu thương nhất thì bà đã thỏa mãn, dù đó có là người phụ nữ hắn yêu thương nhất hay là đứa con gái bảo bối của hắn.
Thẩm Gia Quyên sửng sờ với lời nói của Dương Mẫn, bà châm chú nhìn vào người phụ nữ trước mặt này.
Ánh mắt thăm dò của Thẩm Gia Quyên khiến Storm khó chịu vô cùng.
Sắc mặt của Thẩm Gia Quyên chợt hiện lên tia phẫn nộ, bà cau mày hai tay đang đặt bên hông bắt giác siết chặt lại.
- Thật khốn kiếp, tao sẽ giết chết tụi bay!
Bà còn nghĩ kế hoạch của mình rất hoàn hảo, nhưng......nhưng vì sao?
- Giết bọn họ ngay!
Nhất Minh, Trần Sở Sở và Storm lập tức đề cao cảnh giác, mắt nhìn tứ phía chuẩn bị phòng thủ.
Ngược lại với ba người, Lôi Lạc Thần bình tĩnh một cách lạ thường.
Gương mặt anh tuấn không hề đổi sắc, ánh mắt xem trời bằng vung nhìn thẳng vào mặt Thẩm Gia Quyên và Dương Mẫn, như đang thách thức bọn họ.
Lời Thẩm Gia Quyên vừa thốt lên, một trận mưa đạn lập tức diễn ra.
"Pằng...........pằng............Pằng........pằng........."
Tất cả khách mời hoảng hốt hét lên.
- Ahhhhhhhh.........
Theo phản ứng tự nhiên họ lao đến nơi gần nhất để ẩn núp.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từng tên một ngã gục xuống mặt đất.
Lúc này Thẩm Gia Quyên và Dương Mẫn đã không còn vẻ tự đắc của vừa rồi, sắc mặt trở nên trắng bợt không còn huyết sắc.
Hai người nhìn nhau trong vẻ hốt hoảng.
Thẩm Gia Quyên còn chưa kịp nhìn rõ tiếng súng vang lên từ đâu, thì trong đại sảnh rộng lớn đã nằm la liệt xác chết.
Người của bà bỏ tiền ra thuê toàn là sát thủ chuyên nghiệp, thế nhưng mới vừa bắt đầu cuộc chiến đã chết hơn phân nửa.
Ánh mắt của Nhất Minh tỏa sáng hơn bao giờ hết, trong lòng cảm giác phấn khởi vô cùng, anh nhìn Lôi Lạc Thần.
- Thiếu Tá!
Quá tuyệt.
Nhất Minh vừa nói, vừa đưa ngón trỏ lên khen ngợi.
Lời tăng bốc của Nhất Minh không hề khiến Lôi Lạc Thần cảm thấy vui chút nào.
Anh nhíu mày liếc Nhất Minh một cái.
Nhất Minh bị ánh nhìn đằng đằng sát khí của Thiếu Tá làm cho kinh hãi.
Ánh mắt đó muốn nói cho anh biết, chuyện hôm nay Thiếu Tá sẽ trừng phạt anh sau.
Nhất Minh dời tầm mắt của mình, không dám đối diện với gương mặt phẫn nộ của Thiếu Tá.
Trần Sở Sở đứng bên cạnh, thu hết từng cử chỉ của anh, cô mỉm cười châm biếm.
- Đúng là miệng hùm gan sứa!
Lời nói trêu chọc của Trần Sở Sở khiến Nhất Minh tức đến đầu muốn bốc khói, anh ghét nhất là người khác xem thường mình, nhất là cô.
Nhất Minh trợn mắt vươn tay nắm chặt cánh tay của Trần Sở Sở gầm lên.
- Cô nói ai?
Trần Sở Sở không ngờ khi Nhất Minh giận lên lại nhìn MEN đến như vậy.
Biết rằng mình nói như vậy anh sẽ giận, nhưng không hiểu vì sao cô lại thích trêu anh.
- Tôi nói con gà, con chó chứ có nói anh đâu!
Trần Sở Sở nói xong giặt tay ra khỏi tay của anh, bước nhanh về phía sau của Storm, như muốn dùng thân thể của Storm để bảo vệ mình.
Vì cô biết Nhất Minh sẽ không dám đắc tội với Storm.
Nhắc đến gà với chó Nhất Minh liền nghĩ đến lúc cô thôi miên anh, Nhất Minh tức đến nghiếng răng ken két, nuốt xuống nỗi giận trong lòng nói.
- Sẽ có ngày cô biết tay tôi!
Storm không quan tâm đến hai người, lúc này toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn hết lên người của Lôi Lạc Thần.
Lôi Lạc Thần hiên ngang bước đến trước mặt của Thẩm Gia Quyên và Dương Mẫn.
- Hai người chỉ làm được như vậy thôi sao?
Lời nói khiêu khích của Lôi Lạc Thần khiến Thẩm Gia Quyên và Dương Mẫn tức đến muốn điên lên.
Mặc dù lúc này Thẩm Gia Quyên thật sự căm phẫn đến tột cùng, thế nhưng bà không còn gì để nói.
Quả thật như lời nói của Lôi Lạc Thần, bà chỉ có vậy thôi.
Dương Mẫn nhìn Lôi Lạc Thần cười một cách ngang tàng.
- Ha...ha...ha........
Cậu nghĩ hôm nay cậu đã thắng rồi sao?
Dương Mẫn nói đến đây ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào Mạnh An Nhi.
Ánh nhìn thâm độc của bà khi nhìn Storm, khiến Lôi Lạc Thần bất an trong lòng.
Bà ta định giở trò gì?
Lôi Lạc Thần bất giác nhích người một chút, thân hình cường tráng đứng chặn trước mặt Storm.
Hành động vô thức này của anh khiến trái tim cô ấm áp vô cùng, anh muốn dùng thân mình để bảo vệ cho cô.
Storm ngoan ngoãn đứng phía sau để anh che chở, vì cô biết chỉ có như vậy anh mới an lòng.
Trong lúc này ngòai cửa chính, Kỳ Sơn dẫn đầu một đám thuộc hạ, áp giải một đám người đi vào.
Dương Mẫn nhìn vào đám người đó, bà cắn chặt răng ánh mắt vì tức giận hiện lên những tia máu đỏ.
Họ là thuộc hạ của chồng bà bên Nhật Bản, người của bang Rồng Đỏ.
Ánh mắt hoang mang của bà chuyển từ đám thuộc hạ bị bắt lên Lôi Lạc Thần.
Lúc này thái độ dững dưng của Lôi Lạc Thần càng khiến Dương Mẫn nỗi điên lên. Bà nghiến răng phun ra từng chữ một.
- Mạnh.... An.....Nhi mày cũng không khác gì với mẹ mày.
Cả hai đều đê tiện như nhau, chỉ biết lợi dụng đàn ông bên cạnh để bảo vệ mình.
Storm từ nãy giờ không nói gì, nhưng khi nghe Dương Mẫn xỉ nhục mẹ của mình, cô đã không còn sự nhẫn nại nữa.
- Dương Mẫn!
Không phải ai cũng giống như bà, vì muốn đạt đến mục đích của mình mà hy sinh người bên cạnh.
Kể cả đứa con duy nhất của bà, bà cũng nhẫn tâm lợi dụng.
Lời nói của Storm không chỉ nhầm vào Dương Mẫn mà là nói với cả Thẩm Gia Quyên.
Suy nghĩ cho kỹ, Dương Minh Huy và Thẩm Thanh thật đáng thương.
Từ thuở thơ ấu đã bị sự thù hận ăn sâu vào tận xương tủy, không hề có được một tuổi thơ vui vẻ.
Nghe Storm nói, Dương Mẫn dường như không thể kiềm chế được bản thân của mình, bà quát lớn.
- Không phải vì ba mẹ của mày thì cuộc đời của tao đã không trở nên tồi tệ như bây giờ.
Hôm nay dù tao phải chôn thân tại nơi này, tao cũng sẽ kéo bọn mày xuống địa ngục cùng tao.
Dương Mẫn vừa nói xong, bà nâng tay ra hiệu cho người nào đó.